Tình đầu, không hiểu sao tôi lại có ấn tượng mạnh mẽ với hai chữ tình đầu
như vậy. Có lẽ là do tôi từng trải qua một tình đầu với đầy những cung bậc cảm
xúc. Hay một chút gì đó nhạy cảm từ sâu trong trái tim về cái từ mà mỗi khi nhắc
tới, không ít người sẽ cảm thấy bồi hồi.
Phải, là tình đầu. Có thể tình đầu không phải là người con gái đầu tiên
bạn quen, mà là một người, một người làm trái tim bạn lần đầu thổn thức vì nhớ
nhung, lần đầu cảm thấy hạnh phúc khi được nắm tay người kia, lần đầu biết thế
nào là hờn ghen khi thấy có một chàng nào đó cố tình bắt chuyện với nửa kia của
bạn. Và tình đầu thường lại hay bắt đầu từ trên những trang giấy trắng, từ chiếc
bàn học, từ dãy hành lang. Tình yêu tuổi học trò.
Tình yêu tuổi học trò thường đẹp lắm, lung linh lắm nhưng cũng thật mong
manh. Nó khiến cho những con tim non nớt vừa chập chững vào đời đập loạn nhịp
vì nhau. Cùng mơ những giấc mơ thật đẹp về những ngày tháng xa xôi. Nhưng,
không phải ai cũng có thể cùng nhau đi hết con đường đến những ngày tháng xa xôi
ấy. Có khi tôi lại chợt nhớ về ngày xưa rồi lại cười một mình. Những giấc mơ
ngày xưa sao ngây ngô qua, nhưng mà thật đẹp. Và còn đẹp hơn nữa khi đó là tình
đầu.
Đúng. Tình đầu, tình đầu rất đẹp, nhưng không phải ai cũng cùng nhau đi
đến đích cuối cùng. Rồi một lúc nào đó, khi sự mong manh của tình yêu đầu không
đủ mạnh mẽ để mà chống chọi lại được những lỗi lầm, những bồng bột của tuổi mới
lớn. Rồi từ những cái nhỏ nhặt nhất, nó sẽ lớn lên cho tới một lúc nào đó khi những
lỗi lầm đạt đến đỉnh điểm. Mỗi người một hướng. Cái gọi là tình đầu chấm dứt.
Người ta nói tình đầu khó quên lắm. Đúng vậy, đôi khi những cuộc tình mới
đi qua cuộc đời hay những dòng chảy của cuộc sống khiến ta một lúc nào đó quên
rằng mình đã có một mối tình đầu. Nhưng nó không bao giờ biến mất khỏi trí óc
chúng ta cả. Nó chỉ ẩn mình vào một góc nhỏ nào đó trong tim mình thôi.
Rồi một ngày đẹp trời, khi ta đang nghêu ngao trên những con phố, thấp
thoáng đâu đó trong dòng người tấp nập, vô tình ta thấy lại một dáng hình thân
quen, hay trong vô thức một ngày dạo phố, ta vô tình gọi tên một người như là một
thói quen từ rất lâu, rất lâu đã ăn sâu vào tâm trí. Rồi khi đó, những kí ức
ngày xưa cứ ùa về mãi.
Nhớ, tự dưng lại. Nhớ lắm người xưa, nhớ cái mối tình đầu. Nhớ cái lúc
mà mình cứ run run gửi lá thư tỏ tình với nét chữ nguệch ngoạc và ngóng trông
sự trả lời từ ai kia. Nhớ cái nụ cười của một người, nhớ lần đầu nắm tay, nhớ
cái tình yêu đầu còn chút ngây thơ chưa dám đi quá xa. Nhớ những kỉ niệm đẹp,
nhớ nhiều lắm. Nhớ lắm những lần đầu
tiên.
Lần đầu tiên, đẹp lắm lung linh lắm, nhưng bây giờ không còn là cái nhớ
về một người mình yêu sâu đậm và chỉ mong mỏi một ngày người ta quay lại với
mình nữa. Mà là nhớ về tình đầu như một kỉ niệm đẹp, một dấu chấm đậm nét trên
hành trình dài của cuộc đời. Ở đó, lần đầu mình biết yêu, lần đầu biết ghen, và
lần đầu biết thất tình là gì…
_Quang_
![]() |
| Ảnh trên mạng |

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét