Mưa buồn nghe hát Vọng Phu
Chuyện người chinh phụ bồng con chờ chồng
Chờ hoài chờ mãi chinh phu
Để rồi hóa đá, đứng đợi ngàn năm
Lê Thương ơi, vị nhạc sĩ ơi?
Sao lời ca ấy, thấm vào tâm can
Trường ca đất Việt mấy bài?
Trường ca ông viết gửi người Chinh phu
Chuyện kể rằng
Nơi thôn làng xa cô tịch
Có đôi vợ chồng vẫn ngày ngày lên nương
Đứa con thơ đã bước đi chập chững
Miệng nói ơ a mấy tiếng vụng về
Rồi chiến sự, chiến trường vẫy gọi
Thân trai tráng, vác giáo mang gươm
Người chinh phu, tòng quân ra chiến trận
Để lại vợ hiền, để lại con thơ
Chiến trường kia xa tít muôn trùng núi
Biết ngày nào, gặp lại chinh phu
Đứng trông theo, bóng đoàn quân khuất dáng
Chinh phu khuất bóng, lệ nàng rơi.
Rồi mỗi chiều, khi trời đã lặng
Nàng lại bồng con, lại ngóng chờ
Trông vào non cao, trông ra biển biếc
Chỉ mong thấy được bóng dáng chinh phu
Nàng chờ mãi, mỗi buổi chiều nắng tắt
Dù mưa nắng, dù có gian nan
Nơi xa xôi chàng ơi có biết
Thiếp và con, mãi ngóng chờ
Con nay đã biết hỏi
Cha đâu rồi mẹ ?
Tại sao mẹ lại chiều chiều đứng đó?
Mẹ mong ai, mẹ đợi điều gì?
Mà sao mắt mẹ lại ngấn giọt lệ rưng rưng
Cha con ở xa nơi chiến trận
Cách bao dãi núi, cách mấy dòng sông
Mỗi chiều chiều mẹ đứng ngóng trông
Bóng dáng cha, nơi chiến trận tìm về.
Trời cao ơi!
Sao không cho người toại nguyện?
Để chia ly mà không để sum vầy
Nàng tiển chàng đi, nhưng không biết ngày tái hợp
Cây lá bao năm, rừng xanh cũng u hoài
Con đường xưa, những cây rừng đã lớn
Che lối đường đi, che muôn trùng
Nàng vẫn đứng bồng con chờ hy vọng
Chẳng ngại nắng mưa, bao năm dài
Rồi một đêm, mưa giăng bão lớn
Sóng vỗ bờ, sóng gào thét oán than
Nàng vẫn bồng con, trên mỏm đá trông về
Dưới màn mưa là màn đêm sâu thẳm
Cơn gió lạnh, buốt giá tận trái tim nàng
Đêm mưa qua khi trời vừa ló dạng
Những thôn dân, bỗng lại sững sờ
Người đàn bà, bồng con ngóng đợi
Đã hóa đá, đã hóa câu thề.
Rồi ngàn năm, tượng đá vẫn mỏi mòn
Chờ chinh phu đi đã mấy mùa mưa
Rêu xanh nay đã phủ đầy
Cây tơ bên mái nhà tranh
Nay cũng đã hóa cổ thụ ngàn năm
Mà sao chưa thấy dáng ai
Làm cho tượng đá vẫn tuôn lệ trào
Chinh phu ơi? Chiến trường xa ấy
Biết bao giờ chàng về lại đây
Thiếp đứng trông, nay đã hóa đá
Cây cối u sầu, như cũng ngóng trông theo
Đời xưng tụng thiếp một lòng một dạ
Hóa đá rồi, gọi là đá Vọng Phu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét