Cả căn phòng lộn xộn, sách vở, quần áo, viết
thước.. bao nhiêu là thứ lặt vặt khiến căn phòng hắn như một bãi chiến trường.
Nơi này cũng là không gian làm việc của hắn mỗi ngày. Với hắn, một không gian
khá bừa như vậy lại giúp hắn dễ dàng tập trung vào công việc hơn. Nhưng không
phải căn phòng của hắn lúc nào cũng vậy. Theo một quy luật bất biến nào đó
trong đầu hắn thì hắn sẽ tổng dọn dẹp căn phòng của hắn một hoặc hai lần trong
một năm. Hôm nay rơi vào ngày hắn dọn dẹp cái đống hỗn độn này.
Bụi bay mù mịt, cứ như căn phòng vừa có một cơn bão cát quét qua vậy. Rồi hắn
tha hàng đống sách ra ngoài, những thức
lĩnh kỉnh gom lại hết cũng ra một ngọn núi đồ đạc khá lớn giữa nhà.
Hắn hắt xì liên tục vì mớ bụi quá nhiều đã
bám vào cái mũi nhạy cảm của hắn. “Thật là ghét cái công việc này. Hắt xì!” Hắn
cứ càm ràm mãi. Một kẻ mà tối nào cũng cô đơn với những vì sao như hắn chắc hẳn
cần phải sớm tìm một người về dạy cho hắn cách ngăn nắp gọn gàng thôi, ba mẹ hắn
cũng thường nhắc nhở hắn mãi nhưng cũng đâu rồi lại vào đấy. Căn phòng hắn dọn
rồi thì lại tiếp tục bừa bộn vậy.
Hắn moi trong mấy cái học tủ ra hàng tá giấy
nháp, giấy bìa, sách cũ, thiệp mời đám cưới từ cái thời xa lắc nào đó. Hắn moi
ra một cái hộp đầy bụi. Không biết ý nghĩ gì đã khiến hắn dừng lại ở chiếc hộp này. Bao nhiêu lần hắn dọn dẹp thì cũng chỉ lấy cái hộp ra đặt vào nơi khác
thôi, chưa lần nào hắn mở ra xem những thứ trong này, dần già hắn cũng quên mất
trong cái hộp này là gì.
-Trong này có gì vậy nhỉ?- Công
cuộc dọn dẹp căn phòng vô tình bị tạm đình lại vì một cái hộp.
![]() |
| Chiếc thiệp là tấm ảnh hai người bên nhau thật hạnh phúc. Ảnh minh họa |
Hắn mở ra, trong hộp là một con gấu
bông màu xám mặc một chiếc áo len nhìn rất dễ thương, một vỏ ốc và một bì thư
màu trắng, có một cái nơ khá xinh xắn màu vàng kem. Phía góc bìa thư còn có vẽ
một cái mặt gấu rất là lạ, đây là món quà Tết của nhỏ bạn đã tặng cho hắn khi
còn học lớp 10 đây mà. Hắn và bạn bè hay gọi nhỏ này là Gấu, bởi vậy bìa thư có
vẽ luôn nguyên cái mặt gấu như là chữ kí của nó vậy. Hắn mở ra, chiếc thiệp là
một tấm ảnh hoạt hình với hai nhân vật một nam một nữ đang bên nhau hạnh phúc. Mặt
sau là những dòng chữ nghuệch ngoạc bằng bút bi. Có một cành cây trang trí những
bông nhỏ làm bằng len như cây nụ tầm xuân vậy. Hắn chăm chú đọc những dòng chữ
trong tấm thiệp:
“He he. Khỏi nói cũng biết hai đứa
trong tấm hình này là ai với ai mày cũng biết mà phải không? ?? <3 Hạnh phúc
quá hen!! Đầu năm thấy mày ngồi gần nó là tao cũng “nghi” rồi. keke. Năm hết rồi,
tết lếch đến. Tao chúc mày bắt đầu một tình yêu mới thiệt là đẹp nha, thiệt là
hạnh phúc nha, bên cạnh một con nhỏ buồn vui lẫn lộn, giận hờn vu vơ. À!! Mà nó
có giận gì mày thì mày cũng ráng xin lỗi nó nha!! Đừng ít kỷ quá, mình là nam
nhi mà!! Mà yêu thì yêu ráng học nha mày, đừng để cho nó chê nghen!! Có điều gì
cần tư vấn thì hỏi tụi tao, không có kinh nghiệm lắm nhưng cũng đủ để mày an
tâm!! Ăn tết vui vẻ. Chúc nhà mày ai cũng khỏe mạnh, vui vẻ, chị mày ngày càng
dễ thương, mẹ mày ngày càng tốt bụng!! có một kết thúc tốt đẹp nha!! GOOD LUCK
TO YOU!!
Gấu, bạn của mày”
Dưới góc của lời chúc có một hình
vẽ một chiếc ô có chữ Love, đang che cho hai chữ cái là viết tắt tên của hắn và
một người.
Hắn ngã người vào vách tường, mắt
vẫn nhìn vào tấm thiệp.
-Giờ nhìn lại mới thấy, câu từ
mày viết không đâu ra đâu hết, không hiểu sao lúc đó mày giỏi văn vậy không biết
- Hắn phì cười
Hắn nhìn qua cửa sổ, nhìn ra bầu trời xa xăm. Bầu trời xanh kia, ở đó hắn
thấy thấp thoáng hình bóng người con gái xinh xinh, hình ảnh hai người cùng đạp
xe trên con đường về. Có một thứ gì đó đang ào ạt tuôn trào trong đầu hắn. Cuộc
sống tất bật ngày thường với bộn bề lo âu và suy nghĩ đã cuốn trôi đi trong đầu
hắn những kí ức đẹp về một thời vô ưu vô lo cùng lũ bạn, về một tình yêu thuở
xa xưa. Lá thiệp như một chiếc chìa khóa mở tung cánh cửa để những kí ức ấy ùa
về. Hình bóng người con gái mà con Gấu nói đến trong lá thiệp cứ xuất hiện
trong đầu hắn mãi, những giây phút ấy đẹp biết bao. Những đứa bạn đã kì vọng
vào tình yêu của hắn và cô nhiều như thế nào, nhưng bây giờ, tất cả chỉ còn là
những dòng chữ mang trong mình những thông điệp quá khứ.
Con gấu bông và vỏ ốc kia cũng do cô gái ấy tặng cho hắn. Hôm nay hắn nhớ
cô đến lạ. Có lẽ một kẻ bao nhiêu năm chỉ biết miệt mài trong công việc đã trở
thành bạn của sự cô đơn như hắn hôm nay muốn
tạm quên cuộc sống cô độc này. Hắn muốn
sống lại những ngày tháng hạnh phúc bên tình yêu đầu đời.
Cả buổi chiều, hắn cứ ngồi thừ
ra, nhìn lên bầu trời kia, tay hắn nắm chặt con gấu bông. Những tia nắng chiều
xuyên qua cửa sổ chiếu vào hắn như muốn cùng hắn hồi tưởng về quá khứ vậy. Và
thế là một buổi dọn dẹp của hắn kết thúc như vậy đấy. Hắn như được tiếp thêm động
lực cho cuộc sống nhàm chán này, và từ đó hắn cũng siêng dọn dẹp phòng ốc hơn.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét