Những cơn gió nhẹ cuối hè len lỏi trong những hàng cây. Đã qua
rồi màu đỏ lung linh của những hàng hoa phượng báo hiệu cho mùa hè. Vị thần
tháng 8 đã đến, theo đó là thời khắc của những cô cậu học sinh trở lại mái trường,
thật nôn nao biết bao.
Tôi ngồi lặng lẽ trong một quán cà phê nhỏ ven đường, thưởng
thức ly cà phê đăng đắng vị của cuộc đời. Đến một lúc nào đó đủ trưởng
thành, chúng ta sẽ nhận ra rằng thứ quan trọng nhất không phải là hy sinh thời gian quý giá để
chạy theo những phù phiếm của cuộc đời mà là cuộc sống bình yên được tô điểm bởi màu
hồng thắm của tình yêu thương. Và, thường thích hồi tưởng về những ngày tháng
xa xôi. Quán cà phê ven con lộ lớn, xe cộ qua lại khá đông đúc. Nhưng chẳng hiểu
sao nơi này lại có một sự bình yên đến lạ, trái ngược với cái nhộn nhịp phía
ngoài kia. Bên kia con lộ là một ngôi trường cấp 3, đó cũng chính là ngôi trường
mà tôi đã trải qua thời học sinh của mình, có những thời khắc không thể nào
quên, có tình yêu đầu đời.
Một ngày giữa tháng 8 êm đềm năm xưa, tôi háo hức chuẩn bị
bước vào ngôi trường THPT, bao nhiêu là cảm xúc, hồi hộp, tò mò lên cấp 3 sẽ có
gì khác và mình sẽ trải qua những gì nơi này? Tất cả những câu hỏi ấy thôi thúc
tôi mau mau đến trường thôi. Ngôi trường mới với biết bao lạ lẫm chẳng khiến
tôi lo lắng mấy khi sự háo hức đã chiếm gần hết tâm trí.
Duyên phận hay sự sắp đặt vô tình của vòng quay cuộc đời khi
đẩy tôi và cô bạn từ thuở tiểu học ngồi cạnh nhau rồi lại là bạn thời cấp 2 lại
tiếp tục cùng nhau ngồi chung phòng học trong ngày đầu đến trường? Rồi ngồi
chung với nhau trong một bàn? Có lẽ thật sự là do duyên số.
Sự thân thiết của những người bạn từ thuở bé thơ có lẽ đã đi
quá mức khi không còn đơn thuần nó là một tình bạn thân nữa. Mà là tình yêu tuổi
học trò. Có câu nói, tình bạn là một con đường dẫn đến tình yêu. Với tôi đã
đúng, và tôi cũng dần tin rằng chúng tôi đến với nhau là do duyên số. Dù không
phải là người con gái đầu tiên, nhưng, lại là người đầu tiên khiến trái tim này
thổn thức ngày đêm, dáng hình ấy, khuôn mặt tròn xinh, chiếc răng khểnh lấp ló
dưới bờ môi hồng, chúng đã xâm chiếm trái tim non nớt này. Đôi bạn trẻ bên nhau
những buổi chiều tan học, những ngày mưa giá lạnh, mang hơi ấm đến sưởi ấm cho
tâm hồn nhau.
Hành lang nhỏ nơi gốc cầu thang lầu 3 dãy lớp học. Nơi có
hai chú chim non thường ngồi cạnh nhau chia sẽ vui buồn, tựa vai nhau quên hết
tháng ngày.
Duyên số đã mang hai con tim đến với nhau bằng tình yêu
thương nhưng sao lại vội vàng lấy lại để
rồi tình yêu chỉ tràn đầy nước mắt? Khi sự vô tâm lên ngôi, sự im lặng làm chủ
trái tim này. Tôi chẳng còn lắng nghe, đôi tay đã không còn mang hơi ấm. Duyên
phận đưa chúng tôi đến rồi lại xô ra xa như hai đường thẳng cắt qua nhau và rồi
không thể một lần lại được bên nhau. Chiếc ly đã vỡ, con cá vàng vùng vẫy bên
trên những mảnh vỡ vụn đầy vô vọng. Có chăng khi tôi kịp quay đầu lại ôm
trái tim mong manh sắp vỡ nát vào lòng
và nhẹ nhàng trao một nụ hôn nhẹ lên khuôn mặt tròn trĩnh xinh xắn kia thì mọi
thứ có trở lại?
Nhói đau thế nào khi mà mỗi ngày đều gặp mặt một người trước
đây từng là một nửa yêu thương? Và tôi không còn gặp lại người xưa từ dạo ấy,
người đã chấp nhận ra đi để cho nhau không phải đau nhói tim mỗi khi nhìn mặt?.
Sau này thỉnh thoảng vẫn thấy bóng dáng người xưa thoáng qua nhau giữa phố phường
tấp nập. Đôi khi tôi lại nhớ đến nụ cười ấy, nụ cười rất tươi cùng chiếc răng
khểnh lấp ló làm tim tôi xao xuyến. Có lẽ con tim này đã quá nhẫn tâm chăng? Đã
quá hờ hững để cho tình yêu ra đi mà không níu kéo hay vương vấn gì? Tôi vẫn
luôn dằn vặt mình vì đã làm tan vỡ một trái tim.
Trong tình yêu, đôi khi hãy biết nhẫn nhịn, hãy lắng nghe và đừng
bao giờ trả lời lại đối phương sự im lặng. Im lặng như lưỡi dao vậy, cắm sâu
vào tim khiến nó đau nhói. Một bài học quá đắt mà tôi đã học được. Mãi sau này,
khi tôi lại được cơ hội che chở và yêu thương bởi vòng tay của tình yêu. Những
bài học ấy lại chợt ùa về trong kí ức, nhắc nhở tôi rằng hãy giữ chặt lấy hạnh
phúc, hãy trân trọng nó từng giây, từng phút nếu không muốn nó lại một lần nữa
vụt khỏi tầm tay. Và tôi đang cùng một nửa yêu thương xây nên tương lai của chúng tôi từ những bài học
ngày hôm qua, với niềm tin và hạnh phúc.
Người ấy nơi xa có nhớ tôi không? Tôi chỉ mong người tha thứ
cho những lỗi lầm trong quá khứ, cầu chúc người luôn hạnh phúc.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét