Thứ Tư, 3 tháng 8, 2016

GÓC THƠ TÔI; TIẾNG CỌP RỪNG HOANG

Ta là chúa sơn lâm, bao năm nơi rừng rậm
Muôn loài kính sợ, mỗi bước chân ta đi qua
Tiếng gầm ta vang vọng cả khu rừng
Ta là chủ, tòa lâu đài rừng hoang

Một ngày kia, khi lũ người bước đến
Trông lạ lùng và yếu ớt làm sao
Than ôi, hay cho lũ người yếu ớt
Mang trong mình dòng máu khai hoang

Rừng ngã xuống, làng lại nổi lên
Muôn loài chạy trốn, bước chân kẻ mở cõi
Cá sấu, lợn rừng trăn và khỉ
Cuộc chiến sinh tồn, lắm kẻ hy sinh


Hỡi loài người, ngươi  từ đâu đến
Sao nỡ làm đau lòng mẹ thiên nhiên
Ngươi khiếp sợ, khi ta lên tiếng
Gọi là hùm, là cọp là chúa sơn lâm
Nhưng sao người lại thích săn cọp?
Chúa sơn lâm đã bao lần ngã xuống
Hổ với người có chăng thù địch
Cao hổ, da cọp sao chúng chẳng tha
Ta gầm lên, trong tiếng than rừng rậm
Dòng máu tươi, tuôn đỏ mũi tên tre
Ta ngã xuống, giữa vùng máu đỏ
Trong lòng đất mẹ, vỗ về lòng ta…

Đất mẹ ơi sao người bao dung thế?
Để loài người ngang dọc chốn sơn lâm
Cây ngã xuống, tim mẹ như đau nhói
Để giờ đây mẹ cũng đang chết dần

Tuy bao dung, nhưng mẹ cũng nghiêm khắc
Để loài người, biết hối lỗi thôi con
Nếu không nhớ đây là nơi đất mẹ
Mẹ lấy lại, trả lại cánh rừng xanh.

Tiếng gầm kia xé toạt màn đêm tối
Chúa sơn lâm đã tỉnh giấc ngàn thu?
 
Ảnh trên mạng




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét