Anh buồn
Vì hôm nay không thấy
Mái tóc dài và đôi mắt long lanh
Đã bao lần trái tim anh thổn thức
Vì đợi chờ, vì nỗi nhớ đầy vơi
Em biết không?
Người con gái nhỏ
Em xinh tươi một vẻ đẹp dịu dàng
Như loài hoa dại những sớm tinh sương
Em không trắng
Nhưng anh lại thích
Vì màu da đã thắm sắc phù sa
Dáng em duyên như dừa
nghiêng bóng lá
Mái tóc đùa,
Đen óng tựa trời đêm
Anh nhớ em
Nhớ nụ cười duyên dáng
Má lúm đồng tiền, ôi đẹp làm sao
Anh nhớ em
Mỗi khi em giận dỗi
Anh xoa đầu, khẽ hôn lên vầng trán
“Ngoan em nhé, tựa
vào lòng anh”
Anh không phải lá chắn
Che chở em suốt muôn vạn đường đời.
Anh cũng không là lời ca
Về tình yêu lung linh và lãng mạn.
Anh chỉ là bờ vai,
Cho em tựa mỗi ngày dài.
Đừng lo em nhé
Yêu xa đâu có khó
Khi tim mình vẫn chứa bóng hình nhau
Mỗi đêm mơ, và anh thấy
Dắt tay em đi đến bờ biển dài
Những cơn sóng, xô lên làn tóc
Sóng vui đùa, nhìn mặt biển long lanh
Rồi hoàng hôn, phía chân trời xa tít
Em tựa vào anh
Chỗ dựa chốn bình yên.
Em ơi…
Rồi ngày mai khi ta chung một hướng
Cùng vui buồn
Cùng xây dựng tương lai
Những nỗi nhớ, bây giờ chỉ là tạm.
Để một ngày khi chẳng còn nỗi nhớ
Chỉ còn lại hạnh phúc mà thôi
Em nhé!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét