Thứ Năm, 18 tháng 8, 2016

GÓC THƠ TÔI: ÔNG LÃO SỬA XE

Có con phố, có ngã ba đường vắng
Phía góc đường, một bãi đất trống quạnh hiu
Có ông lão, một cuộc đời lam lũ
Bên chiếc giỏ cũ, bên nghề sửa xe.

Nhớ ngày xưa, khi tôi còn bé nhỏ
Chiếc xe đạp cũ, tôi chập chững từng ngày
Xe bể bánh, tôi ghé vào ông lão
Tiếng thân thiết, tôi gọi là ông Tư

Ông đã già, đã qua thời bươn chảy
Nhưng ngày ngày vẫn cần mẫn sửa xe
Dáng lom khom, nhưng nhanh thoăn thoắt
Chiếc xe đạp, mấy chốc đã sửa xong
Hình bóng quen thuộc, tôi vẫn nhớ
Chiếc áo khoác xanh cũ, cùng chiếc nón vàng
Nơi tác nghiệp là một bãi đất trống
Bên gốc cây già, cô độc giữa thế nhân

Mặt khô cằn, da nhăn và lắm lem
Nhưng ánh mắt, vẫn sáng ngời long lanh
Sáng lên sự lạc quan, tình yêu cuộc sống
Vì niềm vui, khi giúp được cho đời

Rồi thời gian, bao vật đổi sao dời
Ngã ba còn, bãi đất trống chẳng còn
Nhà cao, cửa hiệu thay nhau xuất hiện
Đến hôm nay cũng đã mấy năm trời
Mỗi buổi sớm đi qua ngã ba cũ
Tôi thường nhớ ông lão sửa xe
Ông đi đâu, kể từ dạo ấy?
Ông đã đi, mang theo những kỉ niệm
Chỉ còn lại trong tôi hình bóng

Ông Tư hiền hoà, cần mẫn sửa xe.

Ảnh trên mạng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét