Tôi yêu vẻ đẹp chiều hôm
Trời về chốn
nghỉ, tắt nắng ngày dài
Nhưng tôi cũng
thích bình minh
Khi trời ló dạng,
muôn loài vui tươi
Bầu trời trong, khi trời vừa ló dạng
Nước dòng sông,
in bóng sớm con thuyền
Đỉnh núi kia, mây
mờ giăng phủ kín
Trắng tinh tươm,
như tuyến phủ bao năm
Chào buổi sáng, khi sương còn vương vấn
Hoa cúc vàng, rực
rỡ nắng ban mai
Hoa cúc vàng rồi thêm hoa cúc trắng
Thêm một tông
màu, bức vẽ thiên nhiên
Sớm tinh sương, nắng lọt qua khe lá
Có vườn dừa, vàng
rực ánh bình minh
Dưới ao kia, có
loài hoa thức giấc
Sắc tím buồn, là hoa
súng thanh cao
Loài côn trùng,
lon ton bò dưới lá
Lại một ngày lao
động giữa thiên nhiên
Đến hoa dại, cũng
vui mừng chào đón
Nắng ban mai, rọi khắp cõi trần
Loài hoa kia, mi tên chi thế
Mà vẻ đẹp mang nỗi trầm tư
Có phải không bao
loài hoa đẹp
Cũng đều mang,
sắc tím vương buồn?
Rồi trời lên, khi tia nắng ấm
Rọi xuống trần,
đến khắp thế nhân
Tách trà nhạt bên
cành hoa thắm
Ôi đẹp làm sao
buổi sớm yên bình
Trái dâu tằm,
trên cây vừa chín mọng
Nhìn
tròn trĩnh, ôi ngộ làm sao
Quả dâu non, còn xanh màu lá
Dâu chín rồi dâu đỏ như son
Anh
chờ em, như chờ dâu chín
Rước em về, xây
nghĩa trăm năm
Ngoài vườn kia,
hoa dâm but tươi thắm
Thắm tình nồng,
thắm cảnh đẹp duyên quê
Cây xanh lá, bên
màu hoa khoe sắc
Làm bức nền, mang
màu của thiên nhiên
Trên nền ấy, có
con bướm nhỏ
Bay chập chờn,
đậu xuống một cành tơ
Trái nhãn lồng,
chim quyên ăn trái
Nhớ lời ru bên
chiếc võng mẹ ru hời
Một ngày mở mắt
sớm mơi
Thật yêu biết mấy, cuộc đời xanh tươi
Trời chiều mang
vẻ u sầu,
Còn trời về sáng
ngập tràn sắc xuân.





















Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét