Một mai, khi chúng ta già
Anh là ông và em sẽ là bà
Ta bên nhau, ngôi nhà nhỏ đầy hoa
Bên đàn con, bên đàn cháu thân yêu.
Một mai, khi chúng ta già
Hai người già, trước hiên nhà hoa cỏ
Chiếc lưng còng, anh tỉa từng cành tơ
Em ngắm nhìn, tóc đã ngã màu sương
Một mai, khi chúng ta già
Mâm cơm nhỏ, bao nhiêu năm tình nghĩa
Có hai già, đạm bạc một bữa cơm.
Thật là ngon, sơn hào hải vị chẳng thể bằng
Một mai, khi chúng ta già
Gió đông về, lạnh đến từng xương khớp
Tách trà nóng cho em, cà phê nóng cho anh
Khói hơi ấm, lan tỏa ngôi nhà nhỏ ngày đông
Một mai, khi chúng ta già
Mắt đã nhè, em nhìn từng tấm ảnh
Trang nhật kí, kể lại chuyện ngày xưa
Rồi cùng cười, mình già thật rồi già ơi…
Một mai, khi chúng ta già
Đến một ngày, anh hoặc em dừng bước
Sẽ thật buồn, một già ngồi thẩn thơ
Hoa ủ rủ, chiếc ghế xưa vẫn ngủ
Một già đã đi, bỏ lại một già
Sẽ nhớ lắm, già ơi, già ơi…
_Quang_
![]() |
| Ảnh trên mạng |

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét