Nó là mèo hoang, sinh ra trong cô độc
Đêm mịt mù, nó nâng bước lặng im
Gió lạnh! Mưa to! Đêm tĩnh mịch
Mắt vô tình, một kẻ cô đơn
Bước thấp nơi sân sau nhà đêm vắng
Bước cao nơi rừng hoang lặng lẽ âm u
Mèo hoang kia, mi tìm điều gì?
Mà đêm đêm mi lại bước đi
Bàn chân mềm, bộ lông đen óng
Mắt xuyên đêm, lo kế sinh nhai
Không tình cảm không chút suy tư
Đêm nó nhìn, ánh trăng tròn chiếu rọi
Mèo hoang! Đời gọi tên nó
Để nói rằng nó luôn lạnh lùng
Ngày mất tăm đêm về dạo bước
Rình bắt mồi, luôn trốn tránh thế nhân
Nhưng ai biết, mèo ta tìm ánh sáng
Tìm hi vọng, tìm chút tốt đẹp cuộc đời
Ánh trăng kia. Nó luôn ngước nhìn
Vì là ánh sáng vì là ước mơ!
Đời gian lao, khiến nó phải nâng bước
Bước cô độc, bước lặng im
Nó chỉ muốn những đêm êm ấm
Dưới ánh đèn, một bàn tay vuốt ve
Tiếng thở khè, quên đi đời cô độc
Một chút bình yên. Một chút cuộc đời.
Mà chẳng được nên nó đành dạo bước
Mắt lạnh lùng che giấu nỗi cô đơn
Mèo hoang!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét