Chủ Nhật, 11 tháng 9, 2016

HẠNH PHÚC

    Hạnh phúc!
    Người ta hay cứ nói  đi tìm hạnh phúc. Họ đi tìm mãi, tìm mãi cho đến một ngày gục ngã giữa con đường tìm đến hạnh phúc. Vậy hạnh phúc là gì mà phải khiến con người ta hy sinh nhiều như vậy? Có phải hạnh phúc là một tài khoản ngân hàng với hàng tỉ tỉ đồng nên người ta mới bán sống bán chết mà kiếm cho thật nhiều tiền, làm ngày làm đêm để những số không trong tài khoản càng ngày càng tăng? Hay , hạnh phúc là một chức vị gì đó mà khi chúng ta ở đó nhìn xuống thì mọi người phải cúi đầu cho nên có những người có thể bán đứng cả lương tâm của mình để làm phí mãi lộ cho con đường đi đến đỉnh cao của quyền lực? Có lẽ hơi khó nghĩ.
Ngay cả bản thân tôi, đôi khi cũng hay tự hỏi hạnh phúc mà mình đang tìm kiếm thật sự là gì. Có phải là tiền bạc, công danh hay những  người đẹp vây quanh? Tôi vẫn cứ băn khoăn mãi và có lẽ không ít người có cùng câu hỏi này như tôi.
  Câu hỏi đó cứ vây quanh tôi mãi cho đến một ngày tôi đi lang thang trên đường và dừng chân trước một ngôi nhà nhỏ mang tên Tình yêu.  Vâng, tình yêu đã dạy cho tôi biết thế nào là hạnh phúc, ít ra là cho tôi.
   Tiền bạc và danh vọng chỉ thả khỏi mù cho chúng ta trên con đường đi tìm tới hạnh phúc. Nó khiến chúng ta mù quáng tin rằng có càng nhiều tiền, địa vị càng cao thì sẽ càng hạnh phúc. Chúng ta thì cứ mãi mù quáng đi theo con đường mà nó vẽ ra cho đến một ngày khi chúng ta dừng lại, và chợt nhận ra chúng ta thật sự đã rất giàu, đã là những người có địa vị cao trong xã hội này. Nhưng sao lại chỉ có một mình ta ngồi trên cái ngai vàng quyền lực bơ vơ trên đỉnh của ngọn núi được xây dựng từ những đồng tiền vàng. Người thân của chúng ta đâu? Bạn bè đâu? Tình yêu đâu? Sao lại chỉ có mình ta thế này?
   Trong lúc mà chúng ta mù quáng chạy theo tiền tài và danh vọng. Ta đã đánh mất đi hay đúng hơn là đã vất bỏ đi những người luôn thương yêu và giúp đỡ chúng ta. Ta nghĩ rằng họ là những người đã ngăn cản ta trên con đường đi đến hạnh phúc, nhưng hóa ra, giờ đây khi đứng trên đỉnh cao thì chúng ta mới nhận ra là thứ hạnh phúc mà bao năm ta tìm kiếm lại không có ở đỉnh núi này.
   Trở lại câu chuyện của tôi, từ ngày tìm đến ngôi nhà của tình yêu, tôi lại thấy mình sống có ý nghĩa hơn, cuộc sống này tốt đẹp hơn. Buổi sáng tiếng chim hót líu lo, những tia nắng vàng lấp ló…rồi dần dần tôi nhận ra rằng thứ hạnh phúc mà tôi đang tìm nó không ở đâu xa mà chúng ta phải bỏ công đi tìm vì nó rất gần.
   Hạnh phúc là một buổi chiều mưa tôi và người yêu cùng nhau ngồi xem một bộ phim. Những giọt mưa lạnh lẽo ngoài kia cũng không đủ sức mang sự giá lạnh vào trong ngôi nhà nhỏ bởi hơi ấm của hai trái tim đang quấn lấy nhau. Là khi tôi dùng đôi bàn tay mình úp vào tai của ai kia trong tiếng mưa tầm tả rồi khẽ nói “Cuộc sống này ồn ào và lộn xộn lắm, em không cần nghe đâu. Em chỉ cần nghe hai thứ âm thanh là tiếng mưa và tiếng nhịp đập từ trái tim anh thôi nhé”.
Hạnh phúc còn là mỗi ngày tôi sống hết mình vì công việc của mình. Là khi tôi đến chỗ làm với một tinh thần phấn chấn và mang mùa xuân đến mọi nơi tôi đi qua. Tình yêu cuộc sống của tôi truyền sang những người bạn, những người thân yêu bên mình khiến cho họ thấy cuộc sống thật tuyệt. Là khi tôi biết rung động trái tim mình trước những mảnh đời trôi nổi giữa cuộc sống và thầm cảm ơn vì cuộc sống đã ưu ái cho mình những thứ đang có ở hiện tại.
   Vậy thì…

   Hạnh phúc là khi mình biết trân trong những khoảnh khắc đang diễn ra ở hiện tại, biết mỉm cười để chào đón một ngày mới mỗi sáng khi mở mắt ra và mỗi ngày mình biết rằng, mình đang yêu!

Ảnh trên mạng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét