Trời
chợt nắng, trời lại chợt mưa
Tim
chợt buồn, tim lại chợt vui
Hồi
còn bé, tôi rất thích mưa. Mỗi lần trời mưa là lại được ra tắm mưa cùng lũ trẻ
cùng xóm. Cứ mỗi lần mưa nặng hạt một tí là trong lòng lại náo nức lên rồi. Không
hẹn cũng biết, từ những ngôi nhà nhỏ của cái xóm nhỏ xa xôi những đứa trẻ ngây
ngô chạy vù ra ngoài trời mưa tầm tả. Cả lũ trẻ cùng chạy tung tăng giữa trời
mưa chơi đủ trò hết. Có khi chơi mấy trò rượt bắt mà phải há miệng thật to để
mà la mới nghe được vì tiếng mưa lớn quá chừng. Mỗi mùa hè về lại mong ngóng những
ngày mưa thật lớn để được tắm mưa. Những đứa trẻ ngây thơ cũng đâu có biết, mỗi
khi trời chuyển mây đen báo hiệu một cơn mưa lớn là mẹ chúng lại sầu thêm một nếp
nhăn?
Thích
mưa là vậy, nhưng những ngày nắng cũng được tôi khai thác tối đa với đủ trò
cùng lũ trẻ trong xóm từ chơi năm mười, rượt bắt cho tới đào trùng đi câu cá
bóng dừa lúc giữa trưa. Nói chung ra thì, ở cái tuổi đó chưa biết lo gì nhiều.
Trời mưa hay nắng đều tạo nên cho riêng mình một niềm vui riêng để nụ cười luôn
mãi trên môi những đứa trẻ.
Năm
học lớp 10, tôi lại chuyển sang muốn những ngày nắng đẹp nhiều hơn là những cơn
mưa rào, ngoại trừ tiết học thể dục. Đơn giản vì đi học vào những ngày trời mưa
rất cực. Vào lớp thì cả người ướt mem, vừa học vừa run. Mà mưa thì chỉ có nước ở trong lớp thôi chứ
làm sao mà đi lang thang qua lớp này lớp kia mà tám chuyện được, lười lắm. Ngày
mưa thì chỉ thích ngồi một chỗ mà ngắm nhìn một nụ cười của ai kia để rồi khi
có ánh mắt quay lại thì lại giả vờ quay đi mà nhìn ra màn mưa. Dù sao thì thời
cũng có một lí do chính đáng như vậy để tôi thích trời mưa, để được ngắm một nụ
cười. Rồi thỉnh thoảng giả bộ lãng mạn một
chút khi vừa nhìn mưa vừa nói mấy lời suy tư và trầm ngâm trước ai kia.
Thời
sinh viên. Trời mưa hay trời năng đã không còn
khiến tôi lưu tâm nhiều. Mưa thì trùm thêm cái áo mưa mà đến trường. Nắng
thì đội thêm cái nón che nắng khi đạp xe
giữa trưa nắng nóng. Cuộc sống sinh viên của tôi khá bình lặng. Đi học rồi về
nhà, ít tiếp xúc, ít đi chơi, ít hẹn hò…mọi thứ với tôi chỉ là những cảm xúc
thoáng qua như cơn gió. Tôi cứ như là một kẻ lạc bước trên đường đời này vậy,
không biết mình muốn đi đâu và muốn làm gì…Những năm tháng sinh viên bình lặng
của cuộc đời tôi. Một cơn mưa thoáng qua hay một chút nắng nóng chỉ làm tôi đôi khi không được vui và cứ càm
ràm mấy lời vì thời tiết hôm nay không được đẹp.
Bước
vào cuộc đời, tôi đi làm. Mọi thứ không còn hoàn hảo. Ngày đi làm không còn là
7 giờ sáng tới 5 giờ chiều nữa, tôi lạc lõng giữa một thế giới xa lạ. Tôi bắt đầu
thích tắm mưa. Con đường dài về nhà khi một cơn mưa chiều bất chợt khiến tâm hồn
khoan khoái sau một ngày dài mệt nhọc. Những giọt mưa cứ lạnh lẽo tạt vào mặt
thật rát, thật đau nhưng mà vẫn cứ khoái cái cảm giác chạy xe dưới mưa. Trong mưa
rồi thì cứ tha hồ mà khóc có ai hay đâu!. Chạy như vậy dưới mưa, cái lạnh, cái
rát, cái ướt mem nước mưa đã tha đi cái cảm giác buồn và chán nản của một ngày
làm việc. Rồi về nhà thay đi bộ đồ ướt mem rồi pha một ly trà ấm rồi vừa nhìn
mưa vừa suy tư một chút gì đó xa xôi.
Rồi
ngày mai thức dậy một chút mỏi mệt, một chút chán chường hiện ra trong ánh mắt mờ mờ của một kẻ lười biếng
khiến tôi lại ngán cái nắng sớm vàng óng đẹp mê hồn và thầm mong sao khi tôi mở
mắt ra sẽ là một cơn mưa thật lớn.
Năm
nay, 22 tuổi ngoài, tôi lại thích mưa, tôi thích ngắm mưa. Tôi không còn thích
hành xác mình trong mưa mà tôi chỉ thích lặng ngắm những giọt mưa rơi lả tả trước
hiên nhà và lắng nghe ở tâm hồn mình một chút rung động. Rung động vì một thế
giới sao quá yên bình phía sau màn mưa, rung động vì những nỗi nhớ đâu đâu cứ
mãi ùa về, rung động vì tôi thấy, mưa thật
đẹp.
Tôi
cũng không còn ghét nắng. Tôi dậy thật sớm. Tôi muốn phơi mình dưới ánh nắng sớm,
nghe tiếng chim hót líu lo. Tôi muốn ngồi lặng lẽ ở một góc phố giữa trưa mà
nhâm nhi ly cà phê đá vừa ngắm nhìn cuộc sống trôi qua. Tôi muốn dạo quanh những
con đường dưới nắng chiều lay láng và hòa vào dòng người tất bật chiều hôm. Nắng
cũng đẹp lắm chứ!
Và
tôi cứ thích những ngày nắng, thích những ngày mưa như vậy…
Ngày mưa, khiến tim tôi mang một chút gì đó buồn bất chợt.
Ngày nắng, tâm hồn tôi lại lơ đễnh cùng những đám mây trắng
lơ lửng trên bầu trời xanh.
Dù mưa, hay nắng. Trong tim ta cũng đều mang những cảm xúc thật lạ. Cuộc sống này cho chúng ta nhiều cung bậc cảm xúc để chúng ta biết rằng mình đang sống chứ không phải đang tồn tại. Vì vậy, hãy sống thật trọn vẹn những cảm xúc ấy khi đi qua những ngày nắng và lặng ngắm những ngày mưa.
Dù mưa, hay nắng. Trong tim ta cũng đều mang những cảm xúc thật lạ. Cuộc sống này cho chúng ta nhiều cung bậc cảm xúc để chúng ta biết rằng mình đang sống chứ không phải đang tồn tại. Vì vậy, hãy sống thật trọn vẹn những cảm xúc ấy khi đi qua những ngày nắng và lặng ngắm những ngày mưa.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét