Ngược chiều cảm xúc đêm nay
Ngược bao khoảnh khắc, ngược luôn nắng vàng
Một phần ngược với một phần
Hai phần trái ngược, ở cùng một tim.
Ai hiểu cho, tôi luôn trái ngược
Hai con người, hai thế giới trong tôi
Một là nắng sớm mùa xuân
Tôi yêu, tôi hát, tôi luôn vui cười
Một là mấy xám ngang trời
Mưa rào nước mắt, chảy vào đâu đâu
Một tôi lại rất lạnh lùng
Chẳng cười, không nói, lại còn rất điên
Một tôi chẳng biết giận hờn
Duyên trên lời nói, thu hồn tim ai
Sáng xuân ngược với chiều đông
Đôi khi đang hát chuyển sang u sầu
Hồn tôi cũng muốn đi chơi
Lên non xuống biển, khắp bốn phương trời
Mà sao cũng thích yên bình
Tĩnh tâm mà sống, an nhàn một nơi
Lúc thì thân nóng nhiệt thành
Lúc thì lẳng lặng, chẳng màn thế nhân.
Là ai?
Tôi là ai, trong hai thế giới
Một con người, một tính cách thôi
Buồn hay vui?
Tôi phân vân mãi.
Cứ tiếc hoài, chẳng biết buông sao
Buông cái vui, tim tôi giá lạnh
Cái u sầu, ánh mắt quanh hiu
Buông cái buồn, lại thì rất chán
Chỉ biết vui, ngày tháng chẳng còn hay
Hay cứ sống, hai con người trái ngược?
Để biết vui và cũng biết buồn
Biết lạnh lùng và biết sưởi ấm
Ngược với nhau nhưng lại hài hòa?
Ngày nắng đẹp, tui vui tận hưởng
Đêm mưa dầm, tôi buồn vu vơ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét