Thứ Tư, 31 tháng 8, 2016

TÌNH ĐẸP LÀ TÌNH ĐẦU


   Tình đầu, không hiểu sao tôi lại có ấn tượng mạnh mẽ với hai chữ tình đầu như vậy. Có lẽ là do tôi từng trải qua một tình đầu với đầy những cung bậc cảm xúc. Hay một chút gì đó nhạy cảm từ sâu trong trái tim về cái từ mà mỗi khi nhắc tới, không ít người sẽ cảm thấy bồi hồi.
   Phải, là tình đầu. Có thể tình đầu không phải là người con gái đầu tiên bạn quen, mà là một người, một người làm trái tim bạn lần đầu thổn thức vì nhớ nhung, lần đầu cảm thấy hạnh phúc khi được nắm tay người kia, lần đầu biết thế nào là hờn ghen khi thấy có một chàng nào đó cố tình bắt chuyện với nửa kia của bạn. Và tình đầu thường lại hay bắt đầu từ trên những trang giấy trắng, từ chiếc bàn học, từ dãy hành lang. Tình yêu tuổi học trò.
   Tình yêu tuổi học trò thường đẹp lắm, lung linh lắm nhưng cũng thật mong manh. Nó khiến cho những con tim non nớt vừa chập chững vào đời đập loạn nhịp vì nhau. Cùng mơ những giấc mơ thật đẹp về những ngày tháng xa xôi. Nhưng, không phải ai cũng có thể cùng nhau đi hết con đường đến những ngày tháng xa xôi ấy. Có khi tôi lại chợt nhớ về ngày xưa rồi lại cười một mình. Những giấc mơ ngày xưa sao ngây ngô qua, nhưng mà thật đẹp. Và còn đẹp hơn nữa khi đó là tình đầu.
   Đúng. Tình đầu, tình đầu rất đẹp, nhưng không phải ai cũng cùng nhau đi đến đích cuối cùng. Rồi một lúc nào đó, khi sự mong manh của tình yêu đầu không đủ mạnh mẽ để mà chống chọi lại được những lỗi lầm, những bồng bột của tuổi mới lớn. Rồi từ những cái nhỏ nhặt nhất, nó sẽ lớn lên cho tới một lúc nào đó khi những lỗi lầm đạt đến đỉnh điểm. Mỗi người một hướng. Cái gọi là tình đầu chấm dứt.
   Người ta nói tình đầu khó quên lắm. Đúng vậy, đôi khi những cuộc tình mới đi qua cuộc đời hay những dòng chảy của cuộc sống khiến ta một lúc nào đó quên rằng mình đã có một mối tình đầu. Nhưng nó không bao giờ biến mất khỏi trí óc chúng ta cả. Nó chỉ ẩn mình vào một góc nhỏ nào đó trong tim mình thôi.
   Rồi một ngày đẹp trời, khi ta đang nghêu ngao trên những con phố, thấp thoáng đâu đó trong dòng người tấp nập, vô tình ta thấy lại một dáng hình thân quen, hay trong vô thức một ngày dạo phố, ta vô tình gọi tên một người như là một thói quen từ rất lâu, rất lâu đã ăn sâu vào tâm trí. Rồi khi đó, những kí ức ngày xưa cứ ùa về mãi.
   Nhớ, tự dưng lại. Nhớ lắm người xưa, nhớ cái mối tình đầu. Nhớ cái lúc mà mình cứ run run gửi lá thư tỏ tình với nét chữ nguệch ngoạc và ngóng trông sự trả lời từ ai kia. Nhớ cái nụ cười của một người, nhớ lần đầu nắm tay, nhớ cái tình yêu đầu còn chút ngây thơ chưa dám đi quá xa. Nhớ những kỉ niệm đẹp, nhớ nhiều lắm. Nhớ  lắm những lần đầu tiên.
  Lần đầu tiên, đẹp lắm lung linh lắm, nhưng bây giờ không còn là cái nhớ về một người mình yêu sâu đậm và chỉ mong mỏi một ngày người ta quay lại với mình nữa. Mà là nhớ về tình đầu như một kỉ niệm đẹp, một dấu chấm đậm nét trên hành trình dài của cuộc đời. Ở đó, lần đầu mình biết yêu, lần đầu biết ghen, và lần đầu biết thất tình là gì…

_Quang_

Ảnh trên mạng

GÓC THƠ TÔI: NHỚ PHÀ RẠCH MIỄU

""Chiều qua cầu Rạch Miễu, về thăm lại Bến Tre, phà xưa nay đã vắng...."

Có lẽ đã không ít người con Bến Tre đôi lần khi qua cầu Rạch Miễu, trong lòng bỗng cảm thấy một cảm giác bồi hồi. Nhớ, nhớ về một thời khi cầu Rạch Miễu chưa bắc ngang dòng sông Tiền, nhớ một thời khi Bến Tre vẫn còn thế ốc đảo và phương tiện duy nhất để nối đôi bờ Tiền Giang - Bến Tre, phà Rạch Miễu. Hôm nay, có dịp được một lần nữa đứng trên nơi mà trước đây người ta gọi là bến phà Rạch Miễu tôi chợt nhớ hình ảnh những con phà ngày đêm đưa khách sang sông, nhớ hình ảnh những dòng người, dòng xe tấp nập. Ra đời từ khoảng năm 1924, phà Rạch Miễu đã gắng với bao thế hệ. Bao kiếp người đã quen thuộc hình ảnh con phà lênh đênh, tiếng máy của phà, tiếng chen chút ồn ào của khách sang sông. Không thể biết những con phà đã bao nhiêu lần làm công việc âm thầm lặng lẽ đưa đón khách sang sông trong cuộc đời trên 80 năm của mình. Năm 2008, cầu Rạch Miễu đi vào hoạt động cũng là lúc những con phà hoàn thành nhiệm vụ của mình. Hôm nay, cầu phao nơi khách lên bờ khi phà cập bến vẫn còn đó, sóng nước sông Tiền vẫn ngày đêm vỗ bờ nhưng đã vắng bóng hình ảnh những con phà chạy dọc ngang. Phà Rạch Miễu đã trôi theo dòng thời gian, trôi vào miền dĩ vãng và...trôi vào tim những người con xứ dừa.
Nhớ lắm phà Rạch Miễu ơi!

Ngày xưa ở xứ cù lao
Sông che sông phủ bốn nhánh Cửu Long
Tiền Giang nếu bậu muốn qua
Phải ra bến bắc, phải qua chuyến phà
Phà ngang, phà dọc sông Tiền
Bao ngày lặng lẽ, tiếng phà sang sông.

Nhớ ngày tôi bé, đi xa
Đi qua bến bắc, trên lưng con phà
Trời khuya, sông nước tối tăm
Chấm thêm chút sáng, chuyến phà sang sông
Sang sông sang mấy nắng mưa
Phà kia đã chở bao nhiêu kiếp người.

Tám mươi năm, phà cũng đã già
Về hưu nhường lại chiếc cầu sang ngang
Phà trôi, phà đã đi đâu?
Bỏ lại bến cũ, bỏ lại cầu phao
Bỏ lại biết mấy ngóng trông
Bỏ lại cảm giác, đêm đêm chờ phà.

Qua cầu Rạch Miễu hôm nay
Nhìn xuống Sông Tiền, tìm bến phà xưa
Nhớ khi trên khúc sông này
Con phà Rạch Miễu, ngày ngày sang sông.
Phà nay, phà đã trôi xa…
Trôi vào dĩ vãng, trôi vào tim tôi

Nhớ lắm phà Rạch Miễu ơi.

_Quang_

Thứ Hai, 29 tháng 8, 2016

GÓC THƠ TÔI: MƯA


Em ơi, anh nói em nghe
Hôm nay mưa đổ trời chiều, mưa rơi
Mưa rơi mang nỗi tương tư
Nhớ ngôi nhà nhỏ, nhớ người em yêu
Không nhiều nhưng đủ lâng lâng
Khiến anh ngây ngất như người say quên đường về
Em thường cũng thích mưa chiều
Mưa phủ màng trắng, em buồn vu vơ
Nhớ em, anh nhìn ngẩn ngơ
Mưa chiều đã khắc bóng em vào tim anh rồi
Em ơi!

_Kỳ Nhông_

Ảnh trên mạng







GÓC THƠ TÔI: ÁO DÀI


Em!
Quyến rũ và thướt tha
Kiêu sa và quý tộc
Chính là em, người thiếu nữ Việt
Cùng chiếc áo dài, tà áo khẽ tung bay.

Đâu cần chi là nhung lụa, kim cương
Đâu cần chi là xiêm y lộng lẫy
Chỉ cần em khoác áo dài dân tộc
Dáng thướt tha, bước đi trong nắng mới
Thì em ơi, cả thế giới ngước nhìn.

Nếu ai hỏi tôi, thế nào là đẹp
Tôi sẽ nói là vẻ đẹp rạng ngời
Của người con gái khoác chiếc áo dài Việt Nam.
Tà e ấp, gió cuốn bay bay
Dáng mảnh mai, ôm thân hình gợi cảm
Chút hở duyên nhưng cũng đầy kín đáo
Vẻ yêu kiều, nét bí ẩn phương Nam.
Bao nhiêu năm vẫn giữ hồn dân tộc
Vẫn tà áo, vẫn nét duyên mặn mà.
.
Tà áo trắng, thướt tha tà áo trắng
Cô nữ sinh duyên dáng  áo dài.
Tôi đã yêu tà áo dài Việt Nam!

_QUANG_

 
Ảnh trên mạng


Chủ Nhật, 28 tháng 8, 2016

GÓC THƠ TÔI: NHỚ


Chiều nay trời nắng, gió tung tăng
Nhìn mây anh nhớ, nhớ người anh thương
Anh thương cô gái mắt nâu
Chiều chiều ra cửa, ngắm trời hoàng hôn
Cô gái cũng rất yêu hoa
Yêu từng cọng cỏ, yêu luôn nắng vàng.
Nhớ nhiều biết nói cùng ai?
Ngày qua tháng lại, nhớ đầy tim anh
Đầy rôi nặng quá lòng anh
Mà sao chưa dám, gửi về cho em.
Hôm nay có gió ghé thăm
Thôi thì nhờ gió, gửi về giùm anh
Gửi em nỗi nhớ bao năm
Bao nhiêu ngày tháng, bao nhiêu lời tình.

Gió ơi, gió chuyển đi giùm
Tới ngôi nhà nhỏ, có thật nhiều hoa
Nắng vàng chiều đổ bóng hoa
Bên khung cửa sổ, nắng tạc dáng em
Mắt nâu, dáng nhỏ tóc tung bay
Trời chiều, gió thổi em hay buồn vu vơ
Gửi rằng tôi rất nhớ em
Bao đêm không ngủ, nhìn trời ngắm sao
Sao đêm sáng cả bầu trời
Mắt nâu em sáng, hơn ngàn sao đêm.

Nơi xa em nhớ anh không?
Còn anh thì nhớ đến em thật nhiều
Anh mong , anh ngóng ngày ngày
Ngày anh dạo bước ngắm hoa
Trên con đường nhỏ đến ngôi nhà xinh
Nơi có cô gái mắt nâu
Đến nơi, anh sẽ ôm em vào lòng…
Người con gái anh thương.

 
Ảnh mạng




Thứ Bảy, 27 tháng 8, 2016

CUỐN NHẬT KÍ


Nó mệt mỏi. Nó ngồi một mình trong góc phòng. Trời đã về chiều, những tia nắng cuối ngày len lỏi qua khung cửa sổ mà rọi vào mặt nó. Sau bảy ngày đầy đau đớn, bây giờ nó không còn một chút sức lực nào để bước ra khỏi căn phòng, Thế giới cô độc của nó. Tiếng chuông điện thoại cứ chốc chốc lại reo lên. Nó không trả lời.
Hôm nay là ngày thứ bảy kể thừ ngày cô ấy ra đi. Và cũng từng đó ngày, nó nhốt mình mãi trong phòng như vậy. Không ăn, không ngủ. Nó như một cái xác vô hồn ngồi co ro giữa góc phòng lạnh lẽo.
Nó cũng từng cô độc lắm, nó rất hạn chế trong các mối quan hệ. Nó thích tự kỉ trong cái thế giới của riêng nó. Bao nhiêu năm, đó là lẽ sống của nó cho tới một ngày khi cô đến bên nó. Cô mang cho nó hơi ấm của tình yêu, xua tan đi bóng tối của sự cô độc. Nó không còn cô đơn. Nó biết yêu. Cô là tất cả, là báu vật quí giá nhất mà nó có trên đời này.
Nó yêu cô. Tình yêu đã thay đổi chính nó, nó đã rời khỏi cái thế giới tự kỉ của nó mà cùng cô bước ra ngoài thế giới. Cùng cô đi chơi, cùng xem phim. Nó đã biết xách giỏ đi siêu thị rồi về cùng cô nấu một bữa tối ấm áp và lãng mạn.
Nó đã yêu đời hơn. Nó biết cảm thụ vẻ đẹp của những tia nắng sáng cùng tiếng chim hót líu lo chuyền cành. Nó cũng biết nũng nịu cô, biết nịnh nọt và dỗ dành những khi cô dỗi hờn. Thật sự, một kẻ ít nói như nó lại ít ai ngờ rằng lại là một thiên tài của những lời nói ngọt ngào và mơ mộng. Nó chỉ dỗ dành 5 phút thôi mà cô dù giận đến đâu cũng phải xiêu lòng. Nó yêu hoa, nó yêu lá. Nó yêu cuộc sống.
Nó cũng viết nhật kí. Nó cùng cô chơi trò chơi viết nhật kí. Cho tới khi cả hai về chung một nhà thì sẽ trao đổi nhật kí cho nhau. Tối nào nó cũng viết, viết về những ngày vui vẻ và hạnh phúc, những lần nó chọc phá cô rồi dán vào những tấm hình hạnh phúc của hai người. Nó hí hửng nhìn vào nhật kí mà nghĩ về vẻ mặt hạnh phúc của cô khi đọc nhật kí của nó. Có những đêm nó không ngủ được chỉ đơn giản vì được cô hôn nhẹ một cái trên má.
Một năm sau ngày trang nhật kí đầu tiên in nét mực. Cô bị bệnh nặng, cô giấu nó mà âm thầm chịu đựng nỗi đau cho tới ngày cô phải cấp cứu vào bệnh viện. Cô bị ung thư giai đoạn cuối. Bây giờ chỉ còn chờ ngày chiếc lá cuối cùng rơi mà thôi. Nó đau lắm, dù biết trước kết quả nhưng ngày cô đi nó vẫn rất đau. Bóng đêm lạnh lẽo lại xâm chiếm cả thế giới của nó. Cô ra đi, trong vòng tay nó dưới bầu trời đêm đầy sao khi cô nói muốn cùng nó ngắm sao, một lần cuối. Nước mắt, nó không còn khóc ra nổi những giọt nước mắt nữa. Nó cũng không còn đủ tinh thần đến đám tang của cô. Nó về nhà, và chui trở lại vào cái thế giới vô hồn.
***
Chị nó gõ cửa vào, để trước mặt nó một cuốn sổ. Là cuốn nhật kí của cô, trang đầu tiên ghi vẻn vẹn một dòng “Gửi anh”. Cuốn nhật kí ghi lại những kỉ niệm vui buồn của cô và nó.
Ảnh minh họa. Nguồn: internet

Lần đầu tiên sau bao nhiêu ngày nó đã cử động để người ta biết là nó vẫn còn sống. Nó cầm cuốn sổ, lật từng trang, từng trang..
“Ngày…tháng…năm… Trời đẹp, gió biển rì rào…
Hôm nay mình rất vui, anh đã dẫn mình đi biển, ăn hải sản. Lần đầu tiên mình đi biển.
Anh hứa lần sau sẽ dẫn mình đi Đà Lạt nữa. Nghe thôi mà nôn nao quá.
Cái anh đáng ghét, chụp hình mà toàn lực lúc mình không chú ý. Hình xấu quắc, vậy rồi vừa coi vừa cười hô hố vậy! Anh đợi đấy, em sẽ trả thù.
Không hiểu hôm nay sao mình thấy đầu đau quá. Không biết phải do đi chơi xa không nữa. Thôi đi ngủ, chắc mai lại khỏe thôi.
Gửi ngàn vì sao gửi đến anh lời chúc giấc ngủ ngon! Yêu Anh.”
Phía dưới là tấm hình chụp lúc 2 người đi tắm biển lần đầu với nhau.
Nó cười nhẹ, một nụ cười đầy nỗi nhớ. Nhưng nụ cười vẫn chưa đủ để thay dổi được cái vẻ mặt vô hồn của nó.
“Ngày…, tháng…, năm… Trời âm u, mưa nhẹ…
Trời vào thu rồi, hay mưa thật.
Hôm nay anh chở đi ăn, đi ăn mà mấy cô chân dài váy ngắn cứ nhìn anh hoài, rồi cón liếc mắt đưa tình nữa chứ. Cái đồ đáng ghét. Mai mốt không ăn quán này nữa! Toàn gái đẹp hơn mình…
Nói vậy thôi, nay buồn lắm, chiều sau khi đi chơi với anh, bệnh viện gọi điện thoại báo kết quả hôm mình kiểm tra sức khỏe. Mình bị bệnh ung thư cái gì đó, tên khó nhớ quá trời.
Sao lại vậy chứ. Mình không muốn!”
“Ngày tháng năm, trời gió lộng, quạnh hiu
Hôm nay đến bệnh viện, bác sĩ yêu cầu mình nhập viện điều trị.
Không muốn đâu, vào viện là anh biết mình bị bệnh. Phải làm sao đây?
Nói thì anh sẽ lo, mấy nay công việc anh đang khó khăn, không thể để anh lo thêm. Quyết định vậy hen, uống thuốc ở nhà được rồi.
Cố lên tôi ơi, phải làm hậu phương vững chắc cho anh.”
Miệng nó trề xuống như một đứa trẻ. Anh mắt đỏ ngầu, nó khó thở. Như là có cái gì đó nghẹn ngay ngực nó vậy. Tay nó run run xém tí nữa là rơi mất cuốn nhật kí… Nó cố gắng lắm mới mở được những trang tiếp theo.
“Ngày…, tháng…, năm... Trời mưa, gió lạnh.
Hôm nay bị đau nhiều hơn mọi ngày. Đang đau thì anh điện thoại nữa chứ. Gắng gượng mà nói dối đang bị đau bụng. Chắc anh lo lắm, cứ chốc chốc lại điện thoại kiểm tra. May mà lúc đó mình khỏe lại rồi, hú hồn!”
“Ngày…, tháng…, năm.... Buồn và nhớ
Anh đi công tác xa, hai tuần không gặp được anh rồi. Nhớ lắm luôn đó.
Mau về với em coi!
Nói chứ anh làm thật giỏi rồi sớm về với em nha.
Hôm nay em vào viện nằm. Bác sĩ la em quá trời, cái tội không vào viện sớm bây giờ bện trở nặng thêm rồi. Không muốn ở bệnh viện đâu!”
“Ngày…, tháng…, năm…. Mệt mỏi
Nay anh về. Em mệt mỏi lắm, phải tân trang lại xíu để còn ra đón anh. Phải diễn cho thật tốt, và em thành công rồi đó anh. Về tới nhà em muốn xỉu luôn, mừng mà anh không phát hiện ra.
Mà quà của anh mua cho em đẹp thiệt đó, cảm ơn anh nhiều nha.
Gửi gió mang đến anh một trắm nụ hôn đầy yêu thương. Em ngủ đây, em hơi m….”
Dòng nhật kí ngắt ngang. Có lẽ do quá mệt mà cô đã ngủ quên khi đang viết.
Nước mắt cứ lăn dài trên má nó. Đắng! Ngày hôm đó, nó thấy cô xanh xao lắm, nhưng hỏi ra thì cô nói không sao chỉ là do nhớ nó thức khuya mấy đêm thôi. Phải chi lúc đó đó đừng vô tâm quá mà hỏi cô cho thật kỉ thì có lẽ đã không phải hối hận…Nước mắt làm nhòe đi mọi thứ xung quanh nó. Cuốn nhật kí, căn phòng, thế giới…tiếng nấc nghẹn ngào giữa căn phòng quạnh hiu. Nó khóc như một đứa trẻ, nó chỉ muốn thời gian quay trở lại, nó sẽ quan tậm cô nhiều hơn. Nó sẽ không để cô giấu diếm mà sẽ dắt ngay cô vào bệnh viện chữa trị.
Khóc một hồi, nó lại lật sang những trang khác. Nhựng giọt nước mắt làm cho vài trang giấy ướt đẫm. Chữ bị nhòa đi, nó vẫn cố gắng đọc:
“Ngày…, tháng…, năm… Em mệt
Anh ơi, bác sĩ nói em sống không được lâu nữa. Vậy là sao anh? Là em sẽ không còn được gặp anh nữa phải không anh? Em sợ lắm, em sợ em phải bước đi trên một con đường mà không có anh. Anh có sợ như vậy không anh?
Em mệt mỏi quá, em cầm viết mà mọi thứ cứ quay cuồn vậy anh ơi. Ước gì có anh ở đây.
Anh ơi, sau này em đi rồi, anh đừng buồn nha anh. Hãy sống tốt nha anh, hãy sống luôn phần của em. Em muốn đi du lịch đến nhiều nới lắm, muốn khám phá nhiều nơi mới lạ lắm. Anh đi thay em nha, hãy cười thật tươi nha anh. Đừng sống cuộc sống như ngày xưa nữa. Em cực khổ lắm mới kéo anh ra được cái hang tôi thui đó đó. Đừng có làm em phí công sức nha. Không là em giận anh luôn đó. Với lại kết bạn nhiều lên nha. Danh bạ diện thoại gì chỉ có số điện thoại em với số điện thoại gia đình không vậy?
Em nhớ anh, em mệt quá, em muốn ngủ một xíu….anh tối nay ngủ ngon nha….”
Nhìn những nét chứ lắm lem mà nó rưng rưng. Chắc khi viết những dòng chữ này cô đau lắm, trên nét mực xanh còn có những vệt nhòa đi vì nước mắt của cô lúc đau đớn. Nó đã ở đâu lúc đó chứ? Sao cô không gọi cho nó nói là muốn gặp nó ngay. Tức thì nó sẽ phi xe đến và ôm cô vào lòng mà…
Nó đọc đến trang cuối cùng của nhật kí. Một trang nhật kí với những nét chữ nghuệch ngoạc và run run và chưa hoàn tất. Một vết mực kéo dài ở chữ cuối cùng của dòng nhật kí đến cuối trang giấy:
“Ngày…, tháng.., năm...
Có lẽ hôm nay là lần cuối em viết nhật kí anh à. Em mệt..
Em có cảm giác mình không còn nhiều thời gian bên anh nữa rồi. Em thấy mọi thứ cứ di chuyển lộn xộn hết cả lên rồi đôi khi lại tối xầm lại. Đầu em đau quá! Em nghĩ mình đã thấy thiên thần anh à. Chắc họ đến đón em đi…
Bây giờ ước gì mình có thể cùng nhau ngắm sao anh ha. Em muốn sau khi chết mình sẽ thành một ngôi sao để có thể dõi theo anh mỗi đêm. Em muố…………………”
Dòng nhật kí kết thúc ở đó, cái ngày mà cô ngất xỉu và được đưa vào viện cấp cứu. Dang dở và đầy nước mắt. Trời chiều đã tắt nắng, tiếng khóc của nó thật lớn. Một mất mát quá lớn đối với một trái tim cô quạnh vừa tìm được hạnh phúc. Sao ông trời tàn nhẫn đến vậy? Sao lại cướp đi của nó niềm hạnh phúc duy nhất trên đời? Hai năm trời quen nhau, một năm nó bị cô lừa dối trong nước mắt và đau đớn. Nó vẫn cứ vô tư mà sống, mà tin rằng nó sẽ mang hạnh phúc lại cho cô. Nó muốn cô là người phụ nữ hạnh phúc nhất quả đất này. Tiếng khóc nức nở của nó chìm mãi vào trong bóng đêm sâu thẳm.
***
Sáng hôm sau, chị nó lên phòng nhưng không thấy nó đâu hết. Nó ra mộ của cô. Đặt lên ngôi mộ mới xây còn phảng phất mùi vữa xi măng một bó hoa Ly. Im lặng là những cơn gió nhẹ.
Suốt đếm qua có lẽ nó đã hiểu được cô yêu thương nó nhiều đến dường nào, và nó cũng biết rằng cô sẽ buồn thế nào nếu nó vẫn cứ như vậy. Phải! Nó phải thay đổi. Bây giờ không chỉ nó sống cho riêng nó, mà nó còn phải sống luôn phần của cô. Và nó không muốn trên thiên đàn, cô thấy nó sống một cuộc sống buôn thả như trước đây. Cô đã ra đi nhưng tình yêu vẫn còn trong tim nó. Hôm nay nó dậy thật sớm để tận hưởng cơn gió và ánh nắng sáng, thật thanh thản biết bao. Trên đường đến thăm cô nó ghé tiệm hoa mua một bó hoa Ly. Cô từng rất thích loài hoa này. Nó cười rất tươi, trên gương mặt ấy phản phất đâu đó nụ cười của cô. Đau đớn thôi thì tạm cất vào một góc trong tim đi, hãy sống lạc quan lên vì ngày may thì trời vẫn mọc, đau thương kết thúc rồi một ngày yêu thương sẽ lại tìm đến. Nó đang lên kế hoạch một chuyến phượt dài ngày. Nó muốn thực hiện ước nguyện của cô, khám phá những vùng đất xa lạ. Cuốn nhật kí của cô, nó sẽ viết tiếp vào đó những tháng ngày tươi đẹp sau này…
-Trên thiên đàn, hãy dõi theo anh, em nhé.


_QUANG_

Thứ Năm, 25 tháng 8, 2016

GÓC THƠ TÔI: CHIỀU BẢO TÀNG



Chiều nay gió lộng, nắng ngã vàng
Phủ lên vườn rộng, tòa nhà xưa
Tiếng lá rì rào, bảo tàng chiều nay

Giữa phố thị, ồn ào và tất bật
Có một nơi, còn giữ lại yên bình
Hàng cổ thụ vươn tàn cao tỏa bóng
Gió dòng sông, đem hơi mát ngày hè
Bao nhiêu năm, bao nhiêu đời nhân thế
Tòa cổ kính, lặng lẽ  ngắm thế nhân
Dáng uy nghi, khung cửa sổ vòm mái
Hàng rào sắt, song  thẳng đứng vươn trời

Thời Pháp kia, nơi đây sở tham biện
Nơi đầu não, của chế độ hung tàn
Thuở Trúc Giang*, lại làm dinh tỉnh trưởng
Hai năm trời, che chở  người  anh hùng **
Có vị tá , giấu mình trong lòng giặc
Vị tỉnh trưởng, nhà tình báo tài ba.

Bao nhiêu năm, bao thăng trầm thế sự
Ngày hôm nay đã trở thành chứng nhân
Nơi lưu giữ, lịch sử và kỉ niệm
Của xứ dừa, xứ Đồng Khởi anh hùng

Buổi chiều nay, tôi lang thang lặng lẽ
Giữa khoảng sân, hàng cổ thụ bao đời
Cây hoa Sứ, vươn mình tỏa hoa trắng
Tôi thẩn thờ nhìn hoa trắng nhẹ rơi.
_Quang_

*Trúc Giang: Thời VNCH tỉnh Bến Tre được đổi thành tỉnh Kiến Hòa, tỉnh lị là Trúc Giang
** Đại tá tình báo Phạm Ngọc Thảo (1922-1965) từng âm thầm hoạt động với cương vị Tỉnh trưởng tỉnh Kiến Hòa trong 2 năm (1960-1962)




Thứ Tư, 24 tháng 8, 2016

GÓC THƠ TÔI: TÌNH ĐẦU


Có cái tình yêu, gọi là tình đầu
Thuở còn e ấp, còn mang chút ngại ngùng
Tay nắm chặt tay, mà đôi má ửng hồng.

Có cái tình yêu, gọi là tình đầu
Con đường nắng chiều, chiếc xe đạp thơ
Hai trái tim non, rộn vang tiếng cười.

Có cái tình yêu gọi là tình đầu
Tựa vai nhau, nơi góc vắng sân trường
Tay nắm tay, cùng mơ ước tương lai.

Có cái tình yêu, gọi là tình đầu
Một buổi chiều mưa, chiếc lá buồn rơi nhẹ
Tay đã buông tay, nước mắt chảy thành dòng.

Có cái tình yêu gọi là tình đầu
Khi một ngày giữa vô thường cuộc sống
Gặp lại được nhau, mắt thẩn thờ
Rồi lại lặng im, lại bước đi.

Có cái tình yêu gọi là tình đầu...

_Quang_


GÓC THƠ TÔI: MƯA CHIỀU II

Chiều mưa lất phất hiên nhà
Có cô công chúa thẩn thờ ngắm mưa
Môi hồng mắt sáng long lanh
Đôi mươi chan chứa tình yêu đầu đời

Nàng ngồi nàng nhớ chơi vơi
Nhớ chàng hoàng tử nàng gặp ngày mưa
Một chiều cũng lất phất mưa
Cô công chúa ấy, trú tạm hiên nhà
Gió lạnh, gió thổi đìu hiu
Mưa thu như muốn cuốn bay lá vàng
Áo dài lả lướt dưới mưa
Cô công chúa ấy, yêu mưa thật nhiều
Tay nâng giọt nước mưa chiều
Nhìn sao duyên quá, người đẹp dưới mưa.

Phía xa, sau lớp mưa bay
Quán cà phê nhỏ có một chàng trai
Chàng trai cũng thích mưa chiều
Thích cả cô gái, nép mình dưới mưa
Tay cầm ô nhỏ trên vai
Nhẹ nhàng bước tới, trong màu khói mưa
Là chàng hoàng tử dưới mưa?
Băng qua mưa trắng, tay cầm chiếc ô
Chàng đưa cô gái chiếc ô:
Che đi cô bé áo dài dễ thương
Rồi chàng lặng lẽ bước đi
Qua màn mưa trắng, quán cà phê chiều
Còn lại cô gái ngây ngô
Mắt nhìn thăm thẳm vào màn mưa rơi

Bao hôm qua quán cà phê
Nàng đều mong ngóng chàng hoàng tử mưa
Mà sao không thấy dáng ai
Để nàng mong nhớ, tương tư mưa chiều?
_QUANG_


 




Thứ Ba, 23 tháng 8, 2016

CÓ MỘT BUỔI CHIỀU NHƯ THẾ…


     Hôm nay, một buổi chiều lặng lẽ khi mà những cơn gió cứ hiu hiu thổi cùng với ánh nắng chiều phảng phất qua những khóm cây cao dội xuống mặt đất thành những vệt sáng loang lỗ của khuôn viên viện bảo tàng. Tôi lặng lẽ ngồi một góc trầm ngâm mà suy tư sự đời và cũng muốn tìm cho mình một chút cảm hứng gì đó để tối về tôi có thể  cầm bút lên mà viết lấy viết để mọi thứ trên thế gian này. Đừng nhầm tôi với một nhà văn, vâng, tôi không phải là nhà văn, cũng không là một nghệ sĩ gì cả đâu nhé. Tôi đơn giản chỉ là một con người rất đỗi bình thường luôn mang trong mình những cảm xúc dạt dào về mọi sự diễn ra trên trần đời này, và thật khó chịu biết bao khi mà mình cứ giữ những cảm xúc ấy trong lòng mình mà không đưa chúng lên mặt giấy. Bạn cũng có thể gọi tôi là người viết nên cảm xúc nhưng tuyệt nhiên tôi không phải một nhà văn và thật sự là văn chương của tôi rất dở. Tôi cũng không ấn tượng lắm việc đọc những trang tiểu thuyết dày cọm hàng trăm trang. Với tôi, tôi là tín đồ của những câu chuyện ngắn, những lời nói bâng quơ hay thi vị hơn tôi thích tự viết ra những vần thơ từ trái tim mình.
   Cảm xúc dạt dào thật, nhưng đôi khi tôi cũng bị “bí” cảm xúc. Tôi không biết phải viết cái gì, viết như thế nào điển hình là hôm nay đây. Và những khi như vậy tôi lại dạo lang thang khắp nơi, vừa là tìm kiếm chút cảm hứng mà cũng vừa là để hưởng thụ chút xíu gió trời cho tâm hồn mình thanh thản. Chiều nay, sau khi đã chạy mòn cả những con đường ở cái thành phố bé nhỏ. Tôi quyết định rẽ vào viện Bảo tàng ngồi ngắm cảnh. Tôi thích nơi này. Trước đây tôi cũng đã từng có thời gian thực tập ở đây nên ít nhiều gì cũng có tí chút tình cảm. Chỉ cần bước qua cổng thôi mà mọi thứ đã khác hẳn. Bên ngoài con đường kia là một thế giới ồn ào với những đoàn xe chở những con người mệt mỏi và uể oải vào những chiều tan tầm, lúc này đây, ở những con đường lớn thứ bạn thấy chính là một đoàn xe máy ồn ào với lúc nhúc những chiếc nón bảo hiểm tròn trịa đủ sắc màu. Đây như là một nét văn hóa của Việt Nam vậy, bước ra đường là chỉ gặp toàn là xe máy thôi, có lẽ sẽ tốn nhiều giấy mực để viết về cái “Văn hóa xe máy” này của Việt Nam nhưng chắc không phải hôm nay và cũng không phải dành cho tôi rồi. Tôi đang muốn tìm một chút gì đó tĩnh lặng và yên ả để tâm hồn mình được giải lao đôi chút. Và tôi có thể tìm được cái tôi muốn chỉ đơn giản bằng cách bước qua chiếc cổng lớn cổ kính thì mọi thứ trở nên tĩnh lặng lạ thường. Chỉ còn lại những cây dương cao to mọc ộm theo con đường bằng bê tông dẫn lối vào một tòa nhà uy nghi và cổ điển. Thỉnh thoảng những cơn gió lùa qua những hàng cây cổ thụ kêu xào xạc, một vài chiếc lá úa bay lơ lửng từ trên cành cây cao từ từ chạm đất.
   Đẹp! Đẹp lắm, yên bình lắm! Tòa nhà bảo tàng như một nốt lặng giữa đô thị ồn ào tấp nập. Có lẽ cũng chính sự yên ả của nơi này công với những cơn gió nhẹ từ con sông lớn cạnh bên thổi qua mà cứ chiều chiều những ông lão hay những người thích sự yên tĩnh như tôi lại mò đến đây và tận hưởng những khoảnh khắc yên bình nhỏ nhoi.
   Đôi khi có những đôi trai gái yêu nhau cũng ra đây và trốn sau những cây cổ thụ cao to mà ngồi tâm tình với nhau. Thật lãng mạn. tiếng gió vi vu, những con người ưa yên tĩnh cũng rất tôn trọng sự vắng lặng của nơi này. Có ông lão độ 70-80 tuổi cứ chiều chiều ra ngồi ở băng ghé đá dưới gốc cây lớn, rồi châm một điếu thuốc mà suy nghĩ thẩn thờ. Cũng không ít lần tôi cố ý bắt chuyện với cụ và tôi được biết cụ đã sinh ra và lớn lên bao năm đã gắn bó với tòa nhà này, không gian này. Cụ yêu nơi này lắm, chiều chiều cụ lại thích ra đây để ngắm nhìn và tâm tình cùng người bạn lâu năm. Bao nhiêu năm trôi qua, bao nhiêu đổi thay của thế cuộc nhưng nơi này vẫn như vậy, vẫn yên bình đến lạ khiến cho tâm hồn những ai ghé qua đây cũng cảm thấy bình yên đến nhẹ nhàng. Hàng dương kia, những cây cổ thụ kia, cái hàng rào sắt kia,…tất cả đã ở đây qua bao nhiêu thăng trầm của đời người mà đến nay vẫn ngày ngày lặng lẽ góp sức tạo nên sự thanh bình chốn này. Phải, thanh bình thật, trầm lắng thật, nhưng với một vẻ cô đơn thì nó cũng vô tình gợi lên trong tim người ta một cái gì đó thoáng buồn. Buồn vu vơ,…
   Có lẽ tôi cũng đã tìm lại được chút cảm xúc sau khi hít thở không khí trong lành và tìm về chút bình yên ở chốn này. Bây giờ có lẽ tôi nên về nhà và bắt tay vào và viết tiếp những dòng cảm xúc từ trong trái tim mình. Tôi chào ông cụ rồi đứng dậy ra về. Những bước đi nhẹ nhàng và chậm rãi như đang lưu luyến chẳng muốn rời khỏi nơi này. Bước chân tôi chậm dần, chậm dần rồi gần như đã dừng lại trước một người con gái. Hai con người, đối diện nhau trong nắng chiều hiu hắt. Nắng chiếu rọi vào gương mặt người đang đứng đối diện với tôi giữa không gian tĩnh lặng vô thường. Tim tôi đập mạnh. Cái cảm giác gì vậy, lạ lắm. Nhớ? Buồn? Tiếc nuối?...Bao nhiêu cảm xúc chứ như ở nơi nào đó trong tim tôi cứ ùa về mãi.
  Mày bị làm sao thế? Tôi đã tự hỏi chính mình.

  Sau một hồi bần thần tôi cũng lấy lại được bình tĩnh, cố tạo nên một nụ cười trên môi tôi chào nhẹ bằng một cái gật đầu rồi dồn chân bước đi. Phía bên kia cũng nâng bước lên và chậm rãi bước đi. Có những người chỉ một lần bước qua cuộc đời nhau nhưng lại để lại những vết sẹo khó phai. Để rồi một ngày vô tình khi gặp lại nhau giữa những bộn bề cuộc sống. Đối diện nhau, cả hai đều vờ nhìn đi một hướng như không thấy mặt nhau nhưng trong thâm tâm vẫn mong ai kia mở lời hỏi thăm mấy câu vu vơ. Rồi cả hai lại nhẹ nhàng lướt qua nhau cùng những nuối tiếc không thể nói thành lời. Ừ! có còn là gì của nhau đâu mà mong người ta quay đầu lại với mình... Dưới ánh nắng chiều lay láng, hai con người chậm rãi bước qua nhau.
_Kỳ Nhông_

Thứ Hai, 22 tháng 8, 2016

GÓC THƠ TÔI: ĐƯỜNG VỀ NHÀ


Đường về nhà tôi là con hẻm nhỏ
Mát rợp trời, tỏa bóng hàng dừa nghiêng
Con mương nhỏ chạy theo bờ đất thấp
Có chiếc cầu, bắt ngang bờ kỉ niệm.

Cứ ngày ngày, tôi đi qua hẻm vắng
Qua năm tháng, qua biết mấy nắng mưa
Thuở thơ bé, con đường xưa đất đỏ
Đường đi học, sình đỏ những ngày mưa
Đến hôm nay, tôi bước chân chậm rãi
Con hẻm mới , dẫn lối tôi về nhà.

Dù đi đâu, qua bao con đường lớn
Hãy nhớ lấy, trong tim một con đường
Đường về nhà, yêu thương luôn chào đón

Sau những tháng ngày, mệt mỏi chùn chân.

Con đường quê dừa ngày xưa ấy!

VÙNG TỐI CỦA DÒNG SÔNG


   Lần đầu tiên tôi đến với Cố đô Huế là vào một ngày oi bức giữa tháng 7 năm 2014. Và mặc cho cái khí trời khô khan và khó chịu giữa trưa thì kinh đô Huế vẫn toát lên một vẻ đẹp cổ kính và thanh tao với những kiến trúc mang dấu ấn thời gian, và tôi đã yêu Huế ngay từ cái nhìn đầu tiên.
   Tôi yêu Huế không phải theo kiểu của những người con xứ Huế gắn bó bao năm mà tôi yêu Huế theo chính cái mà trái tim mình cảm nhận của một con người miền tây trên con đường tiêu diêu ghé thăm chốn này. Trong tim tôi, có một Huế hiền hòa và cổ kính soi mình xuống dòng Hương Giang thơ mộng. Nơi đã ghi dấu vàng son cho một triều đại phong kiến, nhưng cũng đã chứng kiến quá nhiều những bước ngoặc lịch sử trong thời gian tồn tại chỉ vẻn vẹn 143 năm.
   Nơi đầu tiên tôi đến là Kinh Thành Huế, ấn tượng đầu tiên khi tôi ngước nhìn lên kỳ đài cao chót vót đang tung bay một lá cờ đỏ sao vàng, sao mà uy nghi thế? Tôi tự hỏi với chính mình. Có hay không khi những tòa kiến trúc nguy nga một thời của đất kinh đô tráng lệ ngày nay đang trầm mình tiếc nuối nhớ về những ngày tháng huy hoàng? Có chăng dòng Hương Giang đã bao lần chứng kiến sự đau thương và mất mát của những cuộc chiến tranh nên lại càng thêm trầm mặc?  Hương Giang, tôi từng đọc qua “Ai đã đặt tên cho dòng sông” của Hoàng Phủ Ngọc Tường và tôi cũng đã có đôi chút gì đó ngóng trông một ngày mình được đặt chân đến nơi này. Hôm nay đứng bên bờ sông Hương, tôi thật sự đã mê mẩn trước vẻ đẹp thơ mộng của dòng sông này. Dòng sông uốn lượn như dãy tóc đen mượt mà của người con gái Huế vắt qua những lăng tẩm của những ông vua, chúa  trầm mặc giữa rừng thông reo bạt ngàn, Chùa Thiên Mụ thì soi mình bên dòng Hương uy nghi và cô tịch. Dòng sông chảy qua thành phố Huế chia đôi vùng đất ra thành hai mảng màu đối lập, một bên là một Huế xưa cũ với kiến trúc cổ kính nơi từng là kinh đô của dòng họ Nguyễn, một bên là một Huế năng động và hiện đại như đang bắt kịp bước phát triển của thời đại. Thật là lạ! Một thành phố thôi mà cái xưa cũ và cái mới mẻ cùng tồn tại song song với nhau một cách hòa hợp và nhẹ nhàng như chính dòng nước Hương giang đã tưới xanh tươi vùng đất này.
Cầu Trường Tiền về đêm. Ảnh trên mạng

   Nói đến Sông Hương, không thể không kể đến ngồi nghe ca Huế Trên sông Hương và ngắm nhìn cuộc sống  khi phố phường đất Cố đô đã lên đèn. Đêm xuống cầu Trường Tiền lấp lánh lên ánh đèn, tôi từng nghe nói cầu Trường Tiền ngày xưa đẹp như một chiếc lược chải dài lên mái tóc mượt mà của dòng Hương mơ mộng. Cầu Trường Tiền, đã trải qua đau thương cùng thăng trầm trên dòng  Hương trong những ngày tháng xa xôi của quá khứ, từng gãy đổ mà chia cắt đôi bờ nhớ thương như chính lời bài hát của Trầm Tử Thiêng đã bộc bạch “ Cầu thân ái, đêm nay gãy một nhịp rồi. Nón lá sầu khóc điệu Nam Ai tiếc thương lời vắn dài…”. Tôi mãi miết ngắm nhìn cầu Trường Tiền và thành phố Huế về đêm cho đến khi một lời ca cất lên. Tiếng đàn, tiếng gõ hòa cùng lời ca Huế ngọt ngào mà sâu lắng. Người con gái Huế ca Huế trên sông Hương sao mà duyên dáng đến thế, dịu dàng đến thế. Giọng ca của người con gái Huế thiết tha biết mấy, và còn thiết tha hơn khi lời ca ấy vang lên trong đêm tĩnh lặng  trên dòng Hương thơ mộng. Thỉnh thoảng có một vài vị khách lên tặng cho cô gái Huế những bông hoa hồng thắm, không chỉ là một lời khen trước những nghệ sĩ bao năm gắn bó với dòng Hương mà còn là sự da diếc, và lưu luyến trước giọng ca mê hoặc lòng người. Với tôi ca Huế chính là một nhân tố nữa khiến tôi lại càng yêu thêm nơi này. Nghe lời ca mà lòng tôi cứ lâng lâng. Tôi vừa nghe những lời ca vừa nhịp chân theo điệu nhạc, đôi mắt mơ màng nhìn ra dòng sông trong đêm trôi.
   Đang mơ màng, một cảm giác như có ai đó khều vào vai trái của tôi. Làm sao có ai khác nữa khi tôi đang ngồi ngoài bìa ngoài cùng của chiếc thuyền được? Và tôi đã bất ngờ, thật sự bất ngờ vì kẻ đã kéo tôi ra khỏi những cảm xúc dạt dào trong những lời ca trên kia không phải một trong những vị khách đang cùng nhau thưởng thức ca Huế với tôi mà là một đứa bé đang đứng trên một chiếc ghe nhỏ cặp vào thuyền chúng tôi. Trên ghe còn một đứa nhỏ khác nữa đang ngồi. Đứa trẻ theo tôi đoán chỉ khoảng bốn, năm tuổi  còn đứa nhỏ độ hai, ba tuổi. Chúng cặp vào thuyền và xin tiền du khách đang xem ca Huế. Bốn, năm tuổi và hai, ba tuổi, cái tuổi mà đáng lẽ các em  đang sống trong tình yêu thương, đùm bọc của cha mẹ và gia đình chứ không phải là ngồi trên chiếc ghe nhỏ bé và yếu ớt giữa dòng Hương rộng lớn. Gương mặt lắm lem, áo quần thì cũ và rất bẩn nhưng tận sâu trong ánh mắt sáng long lanh của các em vẫn sáng ngời sự hồn nhiên của trẻ thơ, và có lẽ chính các em cũng chưa ý thức được những việc mình đang làm là gì. Ai lại để con cái mình làm công việc này khi chỉ mới bao nhiêu đó tuổi? Bao nhiêu nguy hiểm và cám dỗ đang rình rập các em phía trước?
   Sau một hồi thì chiếc ghe nhỏ ấy tách khỏi con thuyền của chúng tôi và trôi vào bóng đêm trên dòng Hương Giang mờ ảo bỏ lại tôi với những suy nghĩ thẫn thờ về đôi mắt long lanh đầy ám ảnh. Chúng sẽ đi về đâu? Rồi tương lai đôi mắt long lanh ấy có còn giữ được sự ngây thơ khi mà mới bắt đầu cuộc sống các em đã dấn thân vào xã hội đầy ngang trái này? Tôi nhìn mãi vào vùng tối tăm của màn đêm nơi chiếc ghe nhỏ với hai sinh linh nhỏ nhoi đang chìm dần vào đêm tối. Ánh đèn phố đêm vẫn sáng tỏ, những cuộc đời vẫn ngày ngày mưu sinh trên mảnh đất này. Tiếng ca Huế vẫn ngọt ngào trên dòng Hương Giang.



Chủ Nhật, 21 tháng 8, 2016

TUỔI 23


   Hôm nay nó bệnh, nằm liệt giường ở nhà. Ngoài trời thì mưa tầm tả. Trời tháng tám mưa cứ bất chợt như vậy, vừa thấy nắng gắt chói chang đây mà giờ đã mưa tầm tả rồi. Nó cứ nằm suy nghĩ lung tung lên, thỉnh thoảng lại lấy điện thoại ra mà kiểm tra facebook, rồi lại thả hồn vào những suy nghĩ.
   Hai mươi ba tuổi đời, bạn bè nó đứa còn đang học đại học, đứa đi làm, đứa thì lấy vợ lấy chồng rồi có đứa có con nữa. Thậm chí tới tình đầu của nó ngày xưa cũng đã sang ngang rồi. Nó cũng 23 tuổi, và nó trắng tay, sự nghiệp khộng có, tình yêu không có, nghề ngỗng cũng không! Cuộc đời nó ở cái tuổi 23 này là mộ số 0 tròn trĩnh. Họ hàng nó cứ gặp nó là hỏi xem nó đang làm gì, chừng nào lấy vợ rồi lại liệt kê ra nào là đứa này con ông kia bằng tuổi nó bây giờ làm việc lương cao lắm, đi nước ngoài như cơm bữa. Đứa kia có vợ có con nhà cửa ổn định hết rồi. Nó nghe mà chỉ biết cười trừ. Biết làm sao được, nó cũng không ngờ là nó có ngày hôm nay mà. Nó từng tự tin lắm chứ, nó sống hướng về tương lai lắm chứ và nó tin vào cái lí tưởng mà gia đình và nhà trường dạy nó một cách mù quáng. Cái lí tưởng về một xã hội toàn những người tốt yêu thương giúp đỡ lẫn nhau. Một lý tưởng mà cha mẹ nó vẫn thường yêu cầu nó chỉ cần học, học và học thật giỏi đi, học giỏi sau này thế nào cũng sẽ thành công mà thôi. Và nó cũng cắm đầu mà học, nó tin vào tương lai của nó, và nó cũng hoạch định sẵn tương lai tươi đẹp cho chính nó rồi.
   Nhưng có lẽ nó đã bước đi sai lầm ngay từ những bước đi đầu tiên, rồi bước tiếp theo, nó cứ bước hết bước này đến bước khác trên trang sách hàn lâm của trường học và tấm thảm màu hồng mà cha mẹ nó vẽ ra. Và rồi nó lạc. Nó lạc lõng giữa một thế giới đầy mông lung và hỗn độn ngay khi bước ra khỏi tấm thảm màu hồng. Tốt đẹp đâu hết rồi? Sao mà nơi này xa lạ quá không giống như cái của nó từng biết trong cuốn sách giáo khoa về cuộc sống?  Nhà trường dạy nó phần trắng của cuộc sống, nhưng cuộc đời dạy nó biết rằng xã hội có phần trắng thì ắt sẽ có phần đen rồi xám, rồi đủ muôn sắc màu. Nó hụt hẫng, bơ vơ, và rồi nó chui rút vào lớp vỏ cô độc trốn thoát cái xã hội này. Nó cảm thấy quá mệt mỏi và yếu đuối khi một mình chống chọi lại thế giới. Cứ ngỡ nó sẽ tìm được chút bình yên khi quay về với mái ấm tình thân. Nhưng nó lại tiếp tục thất vọng khi hàng ngày nó lại phải đối mặt với những lời chỉ trích từ gia đình vì nó là một kẻ tay trắng ở tuổi 23. Cha mẹ nó không phải không thương yêu nó, nhưng họ buồn và mặc cảm vì đứa con tốt nghiệp đại  học đàng hoàng mà cứ thất nghiệp ở nhà, vì sự soi mói từ những kẻ rãnh rỗi luôn tò mò về cuộc sống của người khác, tìm hiểu cho bằng được sự thật trong cuộc sống gia đình người ta rồi đi bỏ sỉ ở những quán cà phê, tiệm làm tóc và bằng cách hiểu và lời văn của họ. Nó hối hận, phải chi ngày xưa nó đừng quá ngoan ngoãn như vậy, phải chi nó biết cắt bớt thời gian học tập của nó để tiếp xúc nhiều hơn với xã hội, học cách sinh tồn từ xã hội thì có lẽ bây giờ đã khác. Trường học dạy rất đúng, dạy rằng ngôi trường là nơi an toàn và vững chắc cho điểm số của học sinh nhưng họ không dạy rằng xã hội không cần điểm số, cái họ cần là một kẻ đủ mạnh mẽ, đủ mánh khóe để luồn lách được trong mớ hỗn độn do con người tạo ra.
   Nó đang miêng mang với mấy suy nghĩ mông lung thì mẹ nó mang chén cháo nóng vào phòng.  Chén cháo ấm nóng thật! Lâu lắm rồi nó mới thấy được hơi ấm từ chính ngôi nhà của chính mình. Nó ăn một cách ngon lành chén cháo nóng hổi rồi ngủ một giấc thật ngon như một đứa trẻ.
   Rồi nó sẽ ra sao nữa? Ai biết được! Có khi thức dậy, nó sẽ tìm ra một cách khác để sống tốt hơn sau những bước đi lạc lối thì sao?!  

_Kỳ Nhông_

Thứ Bảy, 20 tháng 8, 2016

GÓC THƠ TÔI: CÂY KIẾM GỖ


Trò chơi ngày bé tôi còn nhớ
Kiếm gỗ trên tay làm anh hùng
Trừ giang, diệt bạo chạy lon ton
Đeo kiếm ngang hông, xém tuột quần
Lũ trẻ xóm nghèo, thật vô tư.

Trời trưa nắng gắt ra vườn sau
Tìm cây Quao thẳng về làm kiếm
Ngắm nghía, đếm đo cây nào tốt
Tựa như anh hùng tìm kiếm báu trăm năm

Nào là chẻ cây cho thật kĩ
Lưỡi gươm phải thẳng, phải thật đều
Rồi lại bào thân cho thật láng
Công phu biết mấy nữa ngày trời
Mồ hôi từng giọt tuôn như tắm
Cần mẫn đục đẽo, làm cũng xong
Giơ cao lên trời thanh kiếm gỗ
Tung tăng ôm kiếm ra “giang hồ”
Trừ gian diệt bạo, cùng lũ trẻ làng

Ngày xưa nhìn lại sao nhớ quá
Cái thời trẻ nhỏ, thấy vô ưu
Trong tay kiếm gỗ tìm chân lý
Anh hùng bốn bể có thua ai?


_Kỳ Nhông_
Ảnh trên mạng

Thứ Năm, 18 tháng 8, 2016

GÓC THƠ TÔI: ÔNG LÃO SỬA XE

Có con phố, có ngã ba đường vắng
Phía góc đường, một bãi đất trống quạnh hiu
Có ông lão, một cuộc đời lam lũ
Bên chiếc giỏ cũ, bên nghề sửa xe.

Nhớ ngày xưa, khi tôi còn bé nhỏ
Chiếc xe đạp cũ, tôi chập chững từng ngày
Xe bể bánh, tôi ghé vào ông lão
Tiếng thân thiết, tôi gọi là ông Tư

Ông đã già, đã qua thời bươn chảy
Nhưng ngày ngày vẫn cần mẫn sửa xe
Dáng lom khom, nhưng nhanh thoăn thoắt
Chiếc xe đạp, mấy chốc đã sửa xong
Hình bóng quen thuộc, tôi vẫn nhớ
Chiếc áo khoác xanh cũ, cùng chiếc nón vàng
Nơi tác nghiệp là một bãi đất trống
Bên gốc cây già, cô độc giữa thế nhân

Mặt khô cằn, da nhăn và lắm lem
Nhưng ánh mắt, vẫn sáng ngời long lanh
Sáng lên sự lạc quan, tình yêu cuộc sống
Vì niềm vui, khi giúp được cho đời

Rồi thời gian, bao vật đổi sao dời
Ngã ba còn, bãi đất trống chẳng còn
Nhà cao, cửa hiệu thay nhau xuất hiện
Đến hôm nay cũng đã mấy năm trời
Mỗi buổi sớm đi qua ngã ba cũ
Tôi thường nhớ ông lão sửa xe
Ông đi đâu, kể từ dạo ấy?
Ông đã đi, mang theo những kỉ niệm
Chỉ còn lại trong tôi hình bóng

Ông Tư hiền hoà, cần mẫn sửa xe.

Ảnh trên mạng

GÓC THƠ TÔI: GIẬN

Giận!
Nhiều khi giận lắm, chẳng nói nên lời
Những khi ngang bướng, lúc em vô tâm
Hứa với lòng, cho em chừa nhé
Anh giận rồi, ứ thèm quan tâm em đâu

Nhưng không hiểu sao, mỗi lần em nũng nịu
Lại xiu lòng, ý chí lại lung lay
Không! Lần này anh giận thiệt đó!
Đừng có dỗ, không có nguôi đâu

Mắt long lanh, em nhìn anh tình tứ
“Đừng giận anh nhé, em thương nhiều”
Giọt mồ hôi anh chảy dài trên trán
Làm sao đây, phải làm sao đây?
Vững vàng lên, kiên cường mà giận
Giận em một lần, cho em biết sợ anh
Em nhẹ nói:
“Anh, giận thật phải không anh?”
Ánh mắt em chuyển màu đen sắc lạnh
Trong ánh mắt, đầy phong ba bão tố.
Chết anh rồi, lần này ai giận ai?
Anh nhớ lại, những lúc em giận dỗi
Mấy ngày trời, bỏ mặt mình anh
Bánh ngọt, đồ đẹp không cần chi hết
Em giận rồi, anh lại cực thân tàn
Vò đầu bức tóc, nghĩ kế dỗ dành
Giờ nhớ lại, anh còn đổ mồ hôi lạnh.
Thôi  không dám nữa, anh chừa!
Chỉ giận đùa, đổi gió tí chút cho vui

Em cười, em lại nũng nịu
Mắt ngây thơ, lại ôm vào lòng anh
“Em biết mà, anh thương em nhất
Giận em rồi, anh buồn chứ ai”

Làm nam nhi, phong ba chẳng ngại
Nhưng khắc lên, chút kinh nghiệm cho đời
Yêu một cô gái, đừng nên giận dỗi

Giận rồi bị giận, dỗ dành cực thân!
Ảnh trên mạng

Thứ Ba, 16 tháng 8, 2016

CHUYỆN CỦA QUANG


 Bạn có tin vào sự may mắn? Bạn có tin rằng luôn có một người bước đến bên chúng ta những khi chúng ta thấy cô đơn và lạc lõng?  Tôi thì có đấy! Tôi từng rơi vào hoàn cảnh lạc lõng như vậy, và đã có người đến cùng đồng hành với tôi để tôi không còn cô độc. Có thể là do chúng tôi có duyên, cũng có thể là do một sự may mắn. Dù thế nào thì tôi nghĩ chắc bạn sẽ có kết luận đây gọi là có duyên hay may mắn hay là một cái gì khác sau khi nghe tôi kể lại câu chuyện của đời mình. Đây là chuyện có thật đấy.
   Năm 2012 tôi tốt nghiệp Trung học phổ thông, và như bao người tôi cũng trải qua kì thi tốt nghiệp rồi thi đại học. Có lẽ do bản tính hoài cổ, thích cái xưa cũ cố hủ của mình, tôi chọn thi vào khối C ngành Lịch sử trường Đại học Khoa học xã hội và nhân văn Thành phố Hồ Chí Minh. Và thực sự tôi đã đậu vào ngành học mà mình yêu thích, ngành lịch sử năm đó lấy 19 điểm trong khi tổng điểm của tôi là 25 với lịch sử chưa nhân hệ số là 7 điểm. Tôi nhớ là tôi đã háo hức như thế nào vào ngày mà tôi bước vào nguôi Trường Đại học Khoa học xã hội và nhân văn Thành phố Hồ Chí Minh cơ sở Thủ Đức sau mấy tiếng đi xe tốc hành rồi đi xe buýt từ Bến Tre lên. Ngôi trường thật là rộng lớn. Nhìn những anh chị sinh viên mà tôi liên tưởng ngay đến hình ảnh mình cũng là một chàng sinh viên cắp sách mỗi ngày tới trường, nghiền ngẫm sử sách cả ngày trong thư viện với hàng đống sách về lịch sử, rồi có thêm nhiều người bạn ở khắp vùng miền. Tôi còn nghĩ có khi mình lại tìm ra vợ tương lai của mình ở đây nữa không chừng. Tôi khám phá cả ngôi trường mơ ước khắp nơi, tôi còn phát hiện ra trong sân trường còn có một nhà trưng bày hiện vật lịch sử nữa. Chỉ nghĩ tới việc được bước chân vào nghiên cứu những hiện vật mang màu của thời gian ấy là tôi sướng run lên. Hoàn thành thủ tục xong, đăng kí vào kí túc xá cũng xong giớ chỉ còn chờ nhập học mà thôi.
    Nhưng có lẽ tôi không có duyên với ngôi trường to lớn này khi mà vì một số vấn đề nên tôi phải chuyển về học ở Bến Tre. Suốt một tháng sau đó, tôi cứ đều đều mỗi tuần đi lên trường để hoàn tất thủ tục rút tiền học phí và lấy lại giấy báo thi để nộp về trường ở Bến Tre. Lúc đó tôi thấy mình thật sự lạc lõng giữa cái nơi này. Tôi đi từ cơ sở Thủ Đức rồi đi xe buýt ngược lại cơ sở Quận 1. Cứ như vậy, cho đến lần cuối tôi đi lấy giấy báo dự thi. Tôi vẫn đi một mình, những lần trước lúc thì tôi đi với mẹ, lúc thì đi mình tôi thôi, và lần này thì tôi cô độc. Tôi tới trường vào giờ nghĩ trưa, nên phải ngồi đợi tới giờ phòng hành chánh mở cửa làm việc. Cô đơn, buồn, lạ lẫm và mệt mỏi, bao nhiếu thứ cảm xúc cứ quay vòng trong đầu tôi. Tôi ngồi thẩn thờ giữa thế giới của những sinh viên, thỉnh thoảng tôi còn thấy một số sinh viên lớp lịch sử cùng lớp với tôi mà tôi còn thoáng nhớ được sau những lần gặp đầu tiên, nhìn họ thật là vui. Ngồi một hồi thì cũng có một cô bạn đến ngồi ở băng ghế đá cạnh tôi, trên tay cầm sấp hồ sơ. Chắc là sinh viên vô làm thủ tục nhập học. Cả hai ngồi im lìm như vậy giữa cái trời trưa nắng gắt tháng chín. Rồi tôi nghe một tiếng gọi:
-Bạn ơi!
-Có gì không bạn?
-Bạn cũng chờ phòng hành chính mở cửa hả?
-Ùm, đúng rồi bạn- Tôi trả lời cho có
-Vậy là bạn cũng đang chờ nộp hồ sơ nhập học như tui rồi!
-Ummm, không phải, tui làm hồ sơ rồi mà nhà có việc không học được giờ tui lên rút hồ sơ về quê học.
-Quê bạn ở đâu?
-Tui ở Bến Tre
   Có lẽ sự cô đơn và mệt mỏi khi chờ đợi giữa một nơi xa lạ cộng với tính cách riêng của một người dễ gần nên cô bạn kia cần tìm người để nói chuyện cho đỡ buồn. Và đó là tôi. Còn tôi thì lúc đó như trôi giữa biển mà vớt được khúc gỗ vậy, lúc đầu còn hơi e dè, nhưng sự e dè như tan biến hết cho tới khi:
-Trùng hợp quá, quê tui cũng ở Bến Tre nè, vậy là đồng hương rồi!
-Vậy hả, hay thiệt đó, mà nhà bạn ở đâu của Bến Tre? Tôi hỏi mà không còn sự e dè lúc đầu nữa.
-Nhà tui ở thành phố nè, còn quê nội ở Ba Tri đó.
-Ồ, tui thì ở tại thành phố Bến Tre luôn – Tôi nói-Thiệt là hên quá, lên đây có một mình buồn quá, giờ gặp bạn vậy đỡ quá trời.
    Hai đứa cứ ngồi nói chuyện cứ như những người bạn thân lâu năm vậy, cho tới khi phòng hành chính mở cửa thì cả hai cùng vào nộp hồ sơ.  Cô bạn ấy nếu tôi nhớ không lầm tên là Hồng Nhật khi thoáng nhìn qua tên trên bìa hồ sơ nộp vào phòng hành chính. Thời gian đã qua lâu, trong kí ức tôi bây giờ thì cô bạn có làn da trắng, cũng đeo kính như tôi và tóc ngang vai cũng khá xinh. Bạn ấy đăng kí học ngành tiếng Pháp của trường. Hồ sơ của tôi giải quyết xong trước và giờ tôi phải lên cơ sở trường Đại học Khoa học xã hội và nhân văn ở Quận 1 để lấy giấy báo kết quả trúng tuyển mới. Ra trước tôi cũng ráng náng lại một xíu để chờ cô bạn mới ra để về chung. Vì sẳn thời gian rảnh, cô bạn ấy đi cùng tôi ra xe buýt để ra cơ sở Quận 1 cho vui.
   Trên con đường nhựa mới láng cón từ cổng trường ra bến xe buýt, cả hai người che ô vừa đi vừa trò chuyện. Nếu không biết, có lẽ sẽ không ai nghĩ chúng tôi chỉ vừa quen biết nhau  không quá 2 tiếng.
-Quang  cho tui số điện thoại đi, có gì sau này mình liên lạc - và chúng tôi trao đổi số diện thoại di động cho nhau.
-Quang có chơi facebook không?
-Không Nhật, tui ít quan tâm tới công nghệ lắm. Bạn tui hồi trước có đứa còn kêu tui là khủng long mang dép luôn đó - Tôi cười nắc nẻ và cô bạn cũng cười theo
-Vậy mai mốt khi nào Quang có xài facebook thì kết bạn với tui nha. Địa chỉ facebook của tui nè.
-Um, nhất định rồi. – Thật sự thì lúc đó tôi cũng chỉ mới nghe qua facebook thôi chứ cũng chẳng quan tâm gì đến nó. Tôi đâu ngờ bây giờ tôi lại online facebook 24/24. Nhưng tôi lại vô tình để mất địa chỉ facebook của Nhật nên không thể tìm và kết bạn được chỉ nhớ rằng đó là một địa chỉ mail của YaHoo thôi
-Thời gian rảnh ở nhà Quang làm gì vậy?
-Dạo này ở nhà tui đang tìm hiểu về văn hóa lịch sử của Bến Tre, rất là nhiều luôn.
-Vui thật đó - Cả hai vừa đi vừa nói cười dưới chiếc ô nhỏ che cái hơi nóng của nắng chí ban trưa. Đến tại cơ sở Quận 1 cả hai chúng tôi cùng dạo quanh “tham quan” ngôi trường nổi tiếng này. Không khí thật nhộn nhịp, cạnh bên trường là đài truyền hình thành phố Hồ Chí Minh. Thỉnh thoảng tôi lại thấy tiếc nuối chút ít vì không thể học tại ngôi trường này. Lấy được giấy báo thi rồi tôi đành đền đáp “ân nhân” trong lúc cô đơn của mình một chầu nước.
-Nhà Nhật gần đây hả?
-Ùm, nhà tui Bên Quận 3 đó, để tui diện thoại cho ba lát đi làm về ghé đây rước luôn.
   Vậy rồi tôi và cô bạn mới ra trước cổng trường chờ đợi ba bạn ấy tới rước. Và cũng không ngừng nói chuyện. Chúng tôi có vẻ khá hợp nhau, nếu thêm nhiều thơi gian nữa thì có thể chúng tôi sẽ là những người bạn thân thiết rồi. Chờ khoảng nữa tiếng thì ba bạn ấy đến rước và chúng tôi chào tạm biệt nhau từ đó. Cô bạn xa dần rồi tôi cũng bắt đầu vẫy xe buýt để ra bến xe Miền tây để về nhà. Về đến nhà, cô bạn ấy còn nhắn tin hỏi thăm xem tôi đã lên xe buýt chưa.
   Chuyến xe lăn bánh, tôi lại trở về với quê dừa. Nhưng so với bao nhiêu lần lên xuống thành phố thì đây là chuyến đi ý nghĩa nhất đối với tôi vì tôi đã may mắn gặp được một thiên thần giúp đỡ những lúc bạn thân lạc lõng nhất. Đó cũng là lần cuối tôi còn liên lạc với cô bạn. Thời gian sau đó sim điện thoại của tôi bị hư và một vài số điện thoại đã bị mất. Trong đó có số điện thoại của Nhật.  Nhưng dù sao, tôi vẫn mãi nhớ rằng mình đã từng có một người bạn tốt trong một phút chốc thoáng qua của cuộc đời dài đăng đẳng.
   Vậy, bây giờ bạn có tin trên đời là có sự may mắn chưa? Hãy nói tôi biết nhé? Còn về cô bạn Hồng Nhật thì có lẽ năm nay là năm bạn ấy tốt nghiệp rồi, chúc bạn sớm tìm được công việc tốt nhé, người bạn của tháng 9.
  
Ảnh minh họa




LƯỢM LẶT VÀI CÂU NÓI THÔI!

Ngày đi, tháng chạy, năm bay.
thời gian nước chảy, chẳng quay được về


Ý nghĩa của cuộc sống không chỉ là tăng tốc cho nó


Tôi nghĩ và nghĩ hàng năm, hàng tháng
Chín mươi chín lần tôi đi tới kết luận sai lầm.
Lần thứ 100 tôi đúng.



Những gì người khác nghĩ về bạn không phải việc của bạn

Hãy sống là chính mình, bình thường nhưng không tầm thường

Đừng sống cho người khác coi và đừng coi người khác mà sống


cuộc sống là một bức tranh, nhưng không phải ai cũng là họa sĩ





Cuộc sống rất đơn giản, nhưng chúng ta cứ bắt nó phức tạp