Thứ Tư, 28 tháng 9, 2016

GÓC THƠ TÔI: ĐIÊN


Tôi điên, giữa thế nhân  đang tỉnh
Hay tôi tỉnh, giữa thế giới đang điên?
Điên cuộc sống, điên tiền bạc
Điên khắp thế gian, đang khóc và đang cười

Người tỉnh, nên người nhìn cuộc sống  gian lao
Rồi khóc, rồi than cho thân phận con người
Tôi điên, tôi thấy muôn màu
Nên tôi cười, vì cuộc sống chẳng có gì lo

Tôi điên, tôi không cần tiền bạc
Không cần giàu sang, địa vị danh cao
Người tỉnh ngày đêm nghĩ suy
Nghĩ thật nhiều, vì một chút lợi danh

Tôi điên, tôi tự tạo chút ít niềm vui
Nhìn trời mây bay, tôi cũng đủ cười
Người tỉnh, tự tạo chút những gian nan
Rồi lại gian lao, thức trắng đêm dài

Tôi khác người, tôi cười khắp chốn
Họ tỉnh nên họ nghĩ tôi điên,
Nhưng ai biết, tôi cũng đã từng tỉnh
Tỉnh để thấy cuộc đời, cần những người điên
Điên, để biết vui, để biết cười
Để biết cuộc sống vẫn dễ thở
Để biết dù khổ đau hãy mỉm cười
Hãy biết thư thái, hãy biết nhìn mây trôi
Hãy ngủ thật ngon, như đứa trẻ
Hãy bớt ganh đua cho nhẹ lòng
Rồi mai thức dậy, ta sẽ tỉnh
Sẽ thấy con đường, sẽ thấy bình minh
Ai tỉnh ai điên do mình chọn
Tôi tỉnh mà mọi người nghĩ tôi điên
Tôi không buồn, tôi chẳng quan tâm
Tôi sẽ điên nhưng tâm vẫn tỉnh

Để nhìn đời bằng đôi mắt người điên.
_Quang_

Thứ Ba, 27 tháng 9, 2016

GÓC THƠ TÔI: NGƯỢC


Ngược chiều cảm xúc đêm nay
Ngược bao khoảnh khắc, ngược luôn nắng vàng
Một phần ngược với một phần
Hai phần trái ngược, ở cùng một tim.

Ai hiểu cho, tôi luôn trái ngược
Hai con người, hai thế giới trong tôi
Một là nắng sớm mùa xuân
Tôi yêu, tôi hát, tôi luôn vui cười
Một là mấy xám ngang trời
Mưa rào nước mắt, chảy vào đâu đâu
Một tôi lại rất lạnh lùng
Chẳng cười, không nói, lại còn rất điên
Một tôi chẳng biết giận hờn
Duyên trên lời nói, thu hồn tim ai
Sáng xuân ngược với chiều đông
Đôi khi đang hát chuyển sang u sầu

Hồn tôi cũng muốn đi chơi
Lên non xuống biển, khắp bốn phương trời
Mà sao cũng thích yên bình
Tĩnh tâm mà sống, an nhàn một nơi
Lúc thì thân nóng nhiệt thành
Lúc thì lẳng lặng, chẳng màn thế nhân.

Là ai?
Tôi là ai, trong hai thế giới
Một con người, một tính cách thôi
Buồn hay vui?
Tôi phân vân mãi.
Cứ tiếc hoài, chẳng biết buông sao
Buông cái vui, tim tôi giá lạnh
Cái u sầu, ánh mắt quanh hiu
Buông cái buồn, lại thì rất chán
Chỉ biết vui, ngày tháng chẳng còn hay
Hay cứ sống, hai con người trái ngược?
Để biết vui và cũng biết buồn
Biết lạnh lùng và biết sưởi ấm
Ngược với nhau nhưng lại hài hòa?
Ngày nắng đẹp, tui vui tận hưởng
Đêm mưa dầm, tôi buồn vu vơ.

 _Quang_

Thứ Hai, 26 tháng 9, 2016

MÓN QUÀ LẠ


- Cappuccino Sầu riêng? Cappuccino Sầu riêng?
    Tôi cầm hộp cà phê lạ trên tay mà đánh vần từng chữ. Thằng bạn thân lâu năm của tôi vừa gửi cho tôi một món quà nhỏ mà nó nói là tôi sẽ thấy thú vị khi mở ra xem. Nó biết tôi là một “bợm” cà phê nên thường xuyên gửi tặng tôi mấy loại cà phê ngon mà nó tìm được, có một thằng bạn mà lúc mình với nó còn gặp mặt hàng ngày thì như nước với lửa mà khi xa nhau rồi mới thấy cái giá trị của tình bạn thân là như thế nào. Nhưng tôi không nghĩ lại có món cà phê lạ như vậy. Cà phê với Sầu riêng? Sao lại được nhỉ?
   Tuy khá hoài nghi, nhưng mà với cái tính tò mò thích tìm tòi cái mới đặc biệt là những hương vị cà phê độc đáo thì tôi phải mò ngay vào bếp và thử ngay một ly “Cappuccino Sầu riêng” mới được.
   Ly cà phê nóng hổi,những làng khói dịu nhẹ nâng niu những hương  thơm ngọt ngào của cà phê chạm ngõ vào khứu giác của tôi. Bên ly cà phê, bên khung cửa sổ và ánh nắng chiều vàng tôi trầm ngâm suy tư tạm quên đi những mưa gió cuộc đời phía ngoài kia khung cửa sổ. Đúng là hương vị rất ngon, rất ngọt ngào khác với những loại cà phê trước đây tôi từng thưởng thức. Một cảm giác khó mà diễn tả bằng lời được.
   Khi đang trầm ngâm với ly cà phê lạ, tôi lại sực nhớ ra bên cạnh hộp cà phê còn có một tấm thiệp màu hồng. Do mãi mê với hộp cà phê mà tôi quên đi cái thiệp. Tôi còn thầm nghĩ “Cái thằng, thế kỉ nào rồi còn viết thiệp! Đúng là sến hết chổ nói” nhưng mà tôi vẫn ung dung mở ra xem.
   “Cappuccino Sầu riêng? Có phải mày đang nhìn chằm chằm vào hộp cà phê mà suy tư về cái tên lạ lùng này phải không? Mày đừng có ngạc nhiên quá, chơi với mày từ thời cởi truồng tắm mưa tao biết tỏng cái tính của mày rồi. Cái thằng dở dở ương ương chỉ thương ly cà phê đắng.
   Lúc đầu tao cũng ngạc nhiên như mày vậy, nhưng khi thực sự được thưởng thức một ly Capuchino Sầu riêng và hiểu về thông điệp gửi gắm phía sau cái tên thì tao thấy nó thật hay. Tao cá là giờ mày cũng vừa đọc vừa trầm ngâm bên ly cà phê nóng. Ngon không? Mày thấy thế nào? Tao thì nghĩ ngay tới cái mặt của mày khi uống  ngụm đầu tiên đó, thằng bạn tồi! Kết hợp giữa Cà phê với Sầu riêng, nghe qua thì mày chắc sẽ nghĩ là thật là vô lí đúng không. Đặc biệt với mày lại luôn nhìn vào li cà phê mà suy tư về đời, yêu vị đắng cà phê vì đó là vị của đời. Nhưng thực sự nó đã tồn tại, một ly cà phê với sầu riêng không những thế lại rất thơm ngon. Tao nghĩ đây sẽ là một làn gió mới cho cái khái niệm “li cà phê đời” của mày đó. Mày hiểu không, đó là điều không tưởng nhưng vẫn có thể thành sự thật. Quy chiếu ra cuộc đời, dù có lúc khó khăn đến mấy, gian truân đến mấy nếu như mày mang trong mình lòng nhiệt huyết và kiên trì đến cùng thì chắc chắn mày sẽ làm được điều tưởng chừng như không tưởng. Thành công sẽ mở của chào đón mày.
   Dạo này tao nghe mày đang khủng hoảng lắm. Công việc không được suông sẻ cho lắm, rồi mày cứ căng thẳng suốt. Thằng kia! Mày giỏi lắm mà, trước kia tao với mày bôn ba khắp phố phường ngõ hẻm. Rồi cùng nhau khởi nghiệp làm ăn, rồi thất bại, rồi lại gom vốn rồi lại thất bại không biết bao nhiêu lần. Tao nhớ lúc đó, mày không bao giờ gục ngã gì hết, mày còn nói “ Cà phê đắng mới ngon, đời gian truân thì mới ý nghĩa” và thật sự mày đã thành công, có sự nghiệp như ngày nay. Tao tin cái tinh thần ngày xưa của thằng bạn thân của tao vẫn còn, và tao biết mày vẫn đang cố gắng hết sức mình để vượt qua bão tố. Đừng bỏ cuộc mày nhé, tao tin mày sẽ lại thành công chừng nào mày không từ bỏ tia hy vọng. Hãy nhớ đến  ly Cà phê Sầu riêng.
   Tái bút: Đừng nghĩ tao không biết cuộc sống mày như thế nào nhé, dõi theo mày từng ngày đó.
   Kí tên
Thằng bạn già lâu năm”
   Thật may tôi còn có được một thằng bạn tốt đúng nghĩa. Đọc xong lá thư, ly cà phê Cappuccino Sầu riêng cũng vừa cạn. Phải! Mình từng vượt qua bao cơn bão lớn hớn hơn thế này bằng cả nhiệt huyết và sự tự tin. Lúc này, cái mình cần là kiên trì tới cùng! Đang miên man suy nghĩ, chuông điện thoại của tôi reo lên. Bạn có tin được không? Kế hoạch mới của tôi đã được công ty đối tác chấp nhận rót vốn đầu tư sau bao nhiêu tháng kiên trì thuyết phục. Tôi nhảy cẩn lên vì vui sướng.
- “Thằng bạn già, cảm ơn mày!” -Tôi thốt lên.
   Cũng từ đó, bên bàn làm việc của tôi luôn có một ly Cà phê Sầu riêng. Không chỉ để thưởng thức hương vị cà phê, mà còn là một lời nhắc nhở ý nghĩa của thằng bạn thân muốn nói với tôi hàng ngày về bài học không bao giờ bỏ cuộc. Có lẽ đây cũng là thông điệp mà ARCHCAFÉ - LY CÀ PHÊ CUỘC SỐNG muốn truyền đạt đến mỗi con người chúng ta thông qua hương vị ngọt ngào của ly Cà phê Sầu Riêng. Kiên định và lòng tin, nhiệt huyết và sự theo đuổi, đừng bao giờ quên đi những đức tính này nhé. Có thể hôm qua bạn còn vấp ngã, bạn khóc,có lúc bạn muốn buông xuôi nhưng bạn vẫn tiếp tục đứng lên và bước tiếp với sự kiên trì cùng niềm khao khát thì một ngày nào đó thứ bạn nhận được là sự ngọt ngào và niềm hạnh phúc trào dâng như hượng vị của ly Cà phê Sầu Riêng – ly Cà phê cuộc sống.




Thứ Bảy, 24 tháng 9, 2016

GÓC THƠ TÔI: DẠO SÔNG CHIỀU


Trời đã về chiều,
Khi nắng đã tắt.
Đám mây đêm, chầm chậm bước nhịp nhàng.
Sông vẫn vỗ bờ,
Sóng tung bạc trắng.
Con đường ven sông, sắp chuyển sang đêm.
Chiều ven sông, tôi lang thang tìm gió
Dạo vài vòng tìm hơi mát chiều hôm
Để thổi bay một ngày dài mệt nhọc
Để ngắm nhìn đời, cuộc sống chiều đêm.

Lang cang sông ngăn bờ và dòng nước
Phía ngoài xa, bóng dáng những con đò
Chiều đến rồi, vẫn lang thang sóng nước
Đời nổi trôi biết bến đỗ nơi đâu.

Dọc con đường, những con người bình dị
Đang dọn hàng, quầy nước, quán ăn
Dựa dòng sông, khi trời đã tắt
Đèn đã lên, cái nhộn nhịp lên rồi!

Góc liễu nghiêng nghiêng, ghế đá mòn
Một, hai ba, bốn các cặp đôi
Tựa lang cang, tựa đôi ghế đá
Nhìn dòng sông, nhìn lục bình trôi trôi.

Nơi bờ sông, có ghe anh lưới cá
Cá nhiều chưa, mà sao anh chưa về?
Đêm đã đến, nhưng ngày anh chưa hết
Nên phải ngồi chờ, phải thả lưới đêm nay.

Bảo tàng nhỏ, nhìn ra dòng sông lớn
Gió rì rào, hàng cổ thụ bao quanh
Chút yên bình, bên ngôi nhà cổ
Bóng tối bao lên, yên bình ngủ say.

Có cái chợ đêm, đèn lên, và rộn rã
Tiếng kẻ bán, tiếng của người mua
Quần áo, ăn đêm, người lúc nhúc
Quầy hàng nhỏ, bao phận đời chợ đêm.

Đêm, đêm nay tôi dạo
Tôi tìm gió, một cơn gió chiều hôm
Tôi tìm đời, những cuộc đời phiêu bạc
Bên dòng sông, khi phố đã lên đèn…
_Quang _



Thứ Tư, 21 tháng 9, 2016

NGÀY NẮNG, NGÀY MƯA...

Trời chợt nắng, trời lại chợt mưa
Tim chợt buồn, tim lại chợt vui
Hồi còn bé, tôi rất thích mưa. Mỗi lần trời mưa là lại được ra tắm mưa cùng lũ trẻ cùng xóm. Cứ mỗi lần mưa nặng hạt một tí là trong lòng lại náo nức lên rồi. Không hẹn cũng biết, từ những ngôi nhà nhỏ của cái xóm nhỏ xa xôi những đứa trẻ ngây ngô chạy vù ra ngoài trời mưa tầm tả. Cả lũ trẻ cùng chạy tung tăng giữa trời mưa chơi đủ trò hết. Có khi chơi mấy trò rượt bắt mà phải há miệng thật to để mà la mới nghe được vì tiếng mưa lớn quá chừng. Mỗi mùa hè về lại mong ngóng những ngày mưa thật lớn để được tắm mưa. Những đứa trẻ ngây thơ cũng đâu có biết, mỗi khi trời chuyển mây đen báo hiệu một cơn mưa lớn là mẹ chúng lại sầu thêm một nếp nhăn?
Thích mưa là vậy, nhưng những ngày nắng cũng được tôi khai thác tối đa với đủ trò cùng lũ trẻ trong xóm từ chơi năm mười, rượt bắt cho tới đào trùng đi câu cá bóng dừa lúc giữa trưa. Nói chung ra thì, ở cái tuổi đó chưa biết lo gì nhiều. Trời mưa hay nắng đều tạo nên cho riêng mình một niềm vui riêng để nụ cười luôn mãi trên môi những đứa trẻ.
Năm học lớp 10, tôi lại chuyển sang muốn những ngày nắng đẹp nhiều hơn là những cơn mưa rào, ngoại trừ tiết học thể dục. Đơn giản vì đi học vào những ngày trời mưa rất cực. Vào lớp thì cả người ướt mem, vừa học vừa run.  Mà mưa thì chỉ có nước ở trong lớp thôi chứ làm sao mà đi lang thang qua lớp này lớp kia mà tám chuyện được, lười lắm. Ngày mưa thì chỉ thích ngồi một chỗ mà ngắm nhìn một nụ cười của ai kia để rồi khi có ánh mắt quay lại thì lại giả vờ quay đi mà nhìn ra màn mưa. Dù sao thì thời cũng có một lí do chính đáng như vậy để tôi thích trời mưa, để được ngắm một nụ cười. Rồi thỉnh thoảng  giả bộ lãng mạn một chút khi vừa nhìn mưa vừa nói mấy lời suy tư và trầm ngâm trước ai kia.
Thời sinh viên. Trời mưa hay trời năng đã không còn  khiến tôi lưu tâm nhiều. Mưa thì trùm thêm cái áo mưa mà đến trường. Nắng thì đội thêm cái nón  che nắng khi đạp xe giữa trưa nắng nóng. Cuộc sống sinh viên của tôi khá bình lặng. Đi học rồi về nhà, ít tiếp xúc, ít đi chơi, ít hẹn hò…mọi thứ với tôi chỉ là những cảm xúc thoáng qua như cơn gió. Tôi cứ như là một kẻ lạc bước trên đường đời này vậy, không biết mình muốn đi đâu và muốn làm gì…Những năm tháng sinh viên bình lặng của cuộc đời tôi. Một cơn mưa thoáng qua hay một chút nắng nóng  chỉ làm tôi đôi khi không được vui và cứ càm ràm mấy lời vì thời tiết hôm nay không được đẹp.
Bước vào cuộc đời, tôi đi làm. Mọi thứ không còn hoàn hảo. Ngày đi làm không còn là 7 giờ sáng tới 5 giờ chiều nữa, tôi lạc lõng giữa một thế giới xa lạ. Tôi bắt đầu thích tắm mưa. Con đường dài về nhà khi một cơn mưa chiều bất chợt khiến tâm hồn khoan khoái sau một ngày dài mệt nhọc. Những giọt mưa cứ lạnh lẽo tạt vào mặt thật rát, thật đau nhưng mà vẫn cứ khoái cái cảm giác chạy xe dưới mưa. Trong mưa rồi thì cứ tha hồ mà khóc có ai hay đâu!. Chạy như vậy dưới mưa, cái lạnh, cái rát, cái ướt mem nước mưa đã tha đi cái cảm giác buồn và chán nản của một ngày làm việc. Rồi về nhà thay đi bộ đồ ướt mem rồi pha một ly trà ấm rồi vừa nhìn mưa vừa suy tư một chút gì đó xa xôi.
Rồi ngày mai thức dậy một chút mỏi mệt, một chút chán chường  hiện ra trong ánh mắt mờ mờ của một kẻ lười biếng khiến tôi lại ngán cái nắng sớm vàng óng đẹp mê hồn và thầm mong sao khi tôi mở mắt ra sẽ là một cơn mưa thật lớn.
Năm nay, 22 tuổi ngoài, tôi lại thích mưa, tôi thích ngắm mưa. Tôi không còn thích hành xác mình trong mưa mà tôi chỉ thích lặng ngắm những giọt mưa rơi lả tả trước hiên nhà và lắng nghe ở tâm hồn mình một chút rung động. Rung động vì một thế giới sao quá yên bình phía sau màn mưa, rung động vì những nỗi nhớ đâu đâu cứ mãi ùa  về, rung động vì tôi thấy, mưa thật đẹp.
Tôi cũng không còn ghét nắng. Tôi dậy thật sớm. Tôi muốn phơi mình dưới ánh nắng sớm, nghe tiếng chim hót líu lo. Tôi muốn ngồi lặng lẽ ở một góc phố giữa trưa mà nhâm nhi ly cà phê đá vừa ngắm nhìn cuộc sống trôi qua. Tôi muốn dạo quanh những con đường dưới nắng chiều lay láng và hòa vào dòng người tất bật chiều hôm. Nắng cũng đẹp lắm chứ!
Và tôi cứ thích những ngày nắng, thích những ngày mưa như vậy…
Ngày mưa, khiến tim tôi mang một chút gì đó buồn bất chợt. 
Ngày nắng, tâm hồn tôi lại lơ đễnh cùng những đám mây trắng lơ lửng trên bầu trời xanh.
Dù mưa, hay nắng. Trong tim ta cũng đều mang những cảm xúc thật lạ. Cuộc sống này cho chúng ta nhiều cung bậc cảm xúc để chúng ta biết rằng mình đang sống chứ không phải đang tồn tại. Vì vậy, hãy sống thật trọn vẹn những cảm xúc ấy khi đi qua những ngày nắng và lặng ngắm những ngày mưa.

_Kỳ Nhông_

Thứ Ba, 20 tháng 9, 2016

GÓC THƠ TÔI:HOA CÀI MÁI TÓC


Anh tặng em, bông hoa màu sắc thắm
Màu tình yêu, cài lên mái tóc này
Cài lên rồi, em là đẹp nhất
Nhất trong tim anh, nhất cả cuộc đời.
Nhớ không em, phút giây ban đầu
Em thẹn thùng, khi tay nắm tay
Anh tặng em, cành hoa tươi thắm
Thắm tình mình, thắm cả bầu trời kia.
Cô bé ơi!
Hoa màu thắm,
Em nhìn duyên lắm.
Duyên nụ cười
Duyên ánh mắt
Duyên cả bờ môi.
Cùng khoe sắc bên hoa thắm anh trao
Cài lên tóc, hoa kia là nền đẹp
Để vẽ nên, vẻ đẹp người tôi thương
Người thương, hoa cài mái tóc…

 _Quang_

GÓC THƠ TÔI: GỌI MƯA ĐÊM


Phòng vắng thênh thang, trời đã tối
Một mình lặng lẽ chờ cơn mưa
Ngoài kia trời chớp, giật từng lúc
Trời sắp đổ mưa, tôi sắp buồn.

Lạ lắm ai ơi, ghét mưa lắm
Mà khi buồn  lại chờ cơn mưa
Muốn mưa lớn, cơn  mưa tầm tả
Tiếng mưa rào, xây thế giới tôi.

Một thế giới, không  tiếng đời cuộc sống
Chỉ tiếng mưa, và chỉ  tiếng lòng
Trời đang khóc, tim tôi cũng khóc
Chẳng ai hay, tôi và tôi thôi

Buồn ơi! Đến làm chi
Để tim buồn, để tim đau
Đau một lần, hai lần và nhiều lần nữa
Tim này đã phủ lớp ưu tư
Nhờ cơn mưa, nhờ dòng nước mát
Cuốn trôi đi, cho tôi nhẹ lòng
Thả vào mưa, tâm tư ngày tháng
Gọi mưa đêm, đến với tôi đi!
Đến mang theo tấm màn mưa lớn
Che tim tôi, để tôi khóc thật to
Để tôi quên, để tôi ngủ quên trong nước mắt
Mỗi khi buồn, tôi lại chờ mưa đêm!


_Quang_
Ảnh trên mạng

Thứ Bảy, 17 tháng 9, 2016

GÓC THƠ TÔI: ĐÊM CHƯA NGỦ


Đêm! Khi trăng lên và gió lạnh
Tiếng dế kêu, ru ai giấc ngủ dài
Tôi nằm đây, lim dim đôi mắt
Không ngủ được, mãi thức cùng đêm
Kìa, tôi nghe tí chút
Tiệc xạc xào của lá gió khẽ qua
Con mèo đi
Mái tôn đêm lộc cộc
Cũng không ngủ, cũng tiêu diêu.
Sao thế?
Tôi đâu dám suy tư
Ngày mệt nhoài, chỉ muốn tìm giấc ngủ
Cớ làm sao, không  yên giấc đêm nay?

Người ta nói,
Thức khuya thì nhiều tâm sự
Nên lòng buồn, chỉ muốn mãi suy tư
Tôi không biết, trái tim tôi như thế
Có lẽ nào, có chút buồn lơi?
Nên đêm xuống, mắt không đóng cửa
Đèn đã tắt, tôi nằm vẫn thở dài.

Tiếng gà gáy, o o ngày mới
Trời sáng rồi, tôi vẫn lang thang
Trong miên mang, trong suy tư thế sự
Khi giấc mơ, đóng cửa ngăn tôi vào.
Có ai biết, sao tôi như thế?
Chỉ tôi dùm, tôi muốn ngủ thật ngon
Không ngủ!
Vì nhớ ai, hay vì cuộc sống
Hay vì đời này nên ngủ ít chút thôi?

Thôi thì, đêm nay không ngủ
Thả vào đêm vài lời thoảng mây bay
Nhìn trăng đêm, nhìn mây đêm lạc bước
Tôi buồn buồn nên chưa ngủ được thôi….
_Quang_ 
Nguồn: ảnh trên mạng




Thứ Sáu, 16 tháng 9, 2016

GÓC THƠ TÔI: TRĂNG NƠI PHỐ THỊ

Này em, thu với vầng trăng
Gió lùa, gió thổi trăng tròn sau mây
Thôn quê trăng sáng dòng sông
Trăng nơi thành thị nấp sau ánh đèn

Em hỏi anh, trăng nơi nào đẹp?
Nhìn trăng tròn anh khẽ lặng im.
Trên cành cao, trăng mượn cành trăng mọc
Nơi thị thành, tìm trăng sau ánh đèn
Đèn phố thị em ơi sáng lắm
Che mắt anh, che mắt kiếm tìm
Nhưng trong anh, trăng đêm là sáng nhất
Dẫu muôn ánh đèn, anh vẫn thấy ánh trăng
Như em, giữa muôn vạn người nhân thế
Giữa biển người, em sáng nhất trong anh
Như vần trăng, vẫn sáng sau ánh đèn.

Em ơi!
Vì em là vầng trăng, vầng sáng trong anh
Nên dù nơi đâu, trăng đêm vẫn đẹp
 Cùng bên em ngắm trăng đêm sáng

Thì nông thôn hay phố thị, trăng mãi đẹp thôi!


Thứ Hai, 12 tháng 9, 2016

GÓC THƠ TÔI: TẮM MƯA


Chiều nay, trên đường phố thị
Trời đổ mưa, đường ướt lá mưa bay
Người gấp gáp, ô dù bước qua phố
Em một mình, em muốn tắm cơn mưa

Em muốn tắm mưa, cơn mưa rào tháng tám
Rửa sạch trong lòng, những hạt bụi thế gian
Mưa lạnh lẽo, em đây chẳng sợ
Chỉ sợ lòng người, lạnh lẽo hơn mưa

Nhìn mưa, em nhớ ngày bé
Vô tư lắm những chiều mưa
Chạy tung tăng, đường quê nhỏ
Tắm mưa chiều, cơn mưa của niềm vui

Rồi em lớn, bao cơn mưa lại đến
Đến rồi đi, mưa đã chẳng còn vui
Nhìn cơn mưa em lại buồn vương vấn
Và đâu đó, nước mắt em trong mưa

Lớn rồi!
Em lại thích tắm mưa
Không phải để cười đâu
Mà em khóc, nước mắt đâu ai thấy
Chỉ thấy mưa, chỉ thấy em  lạnh run
Giọt mưa ơi!
Cuốn trôi đi nhé,
Bao nỗi buồn và nước mắt
Chỉ để lại chút kỉ niệm tuổi thơ
Những ngày mưa, nụ cười tôi ca hát

Để ngày mai, tôi lại bước tiếp đến ánh bình minh…

_quang_
Ảnh trên mạng

Chủ Nhật, 11 tháng 9, 2016

HẠNH PHÚC

    Hạnh phúc!
    Người ta hay cứ nói  đi tìm hạnh phúc. Họ đi tìm mãi, tìm mãi cho đến một ngày gục ngã giữa con đường tìm đến hạnh phúc. Vậy hạnh phúc là gì mà phải khiến con người ta hy sinh nhiều như vậy? Có phải hạnh phúc là một tài khoản ngân hàng với hàng tỉ tỉ đồng nên người ta mới bán sống bán chết mà kiếm cho thật nhiều tiền, làm ngày làm đêm để những số không trong tài khoản càng ngày càng tăng? Hay , hạnh phúc là một chức vị gì đó mà khi chúng ta ở đó nhìn xuống thì mọi người phải cúi đầu cho nên có những người có thể bán đứng cả lương tâm của mình để làm phí mãi lộ cho con đường đi đến đỉnh cao của quyền lực? Có lẽ hơi khó nghĩ.
Ngay cả bản thân tôi, đôi khi cũng hay tự hỏi hạnh phúc mà mình đang tìm kiếm thật sự là gì. Có phải là tiền bạc, công danh hay những  người đẹp vây quanh? Tôi vẫn cứ băn khoăn mãi và có lẽ không ít người có cùng câu hỏi này như tôi.
  Câu hỏi đó cứ vây quanh tôi mãi cho đến một ngày tôi đi lang thang trên đường và dừng chân trước một ngôi nhà nhỏ mang tên Tình yêu.  Vâng, tình yêu đã dạy cho tôi biết thế nào là hạnh phúc, ít ra là cho tôi.
   Tiền bạc và danh vọng chỉ thả khỏi mù cho chúng ta trên con đường đi tìm tới hạnh phúc. Nó khiến chúng ta mù quáng tin rằng có càng nhiều tiền, địa vị càng cao thì sẽ càng hạnh phúc. Chúng ta thì cứ mãi mù quáng đi theo con đường mà nó vẽ ra cho đến một ngày khi chúng ta dừng lại, và chợt nhận ra chúng ta thật sự đã rất giàu, đã là những người có địa vị cao trong xã hội này. Nhưng sao lại chỉ có một mình ta ngồi trên cái ngai vàng quyền lực bơ vơ trên đỉnh của ngọn núi được xây dựng từ những đồng tiền vàng. Người thân của chúng ta đâu? Bạn bè đâu? Tình yêu đâu? Sao lại chỉ có mình ta thế này?
   Trong lúc mà chúng ta mù quáng chạy theo tiền tài và danh vọng. Ta đã đánh mất đi hay đúng hơn là đã vất bỏ đi những người luôn thương yêu và giúp đỡ chúng ta. Ta nghĩ rằng họ là những người đã ngăn cản ta trên con đường đi đến hạnh phúc, nhưng hóa ra, giờ đây khi đứng trên đỉnh cao thì chúng ta mới nhận ra là thứ hạnh phúc mà bao năm ta tìm kiếm lại không có ở đỉnh núi này.
   Trở lại câu chuyện của tôi, từ ngày tìm đến ngôi nhà của tình yêu, tôi lại thấy mình sống có ý nghĩa hơn, cuộc sống này tốt đẹp hơn. Buổi sáng tiếng chim hót líu lo, những tia nắng vàng lấp ló…rồi dần dần tôi nhận ra rằng thứ hạnh phúc mà tôi đang tìm nó không ở đâu xa mà chúng ta phải bỏ công đi tìm vì nó rất gần.
   Hạnh phúc là một buổi chiều mưa tôi và người yêu cùng nhau ngồi xem một bộ phim. Những giọt mưa lạnh lẽo ngoài kia cũng không đủ sức mang sự giá lạnh vào trong ngôi nhà nhỏ bởi hơi ấm của hai trái tim đang quấn lấy nhau. Là khi tôi dùng đôi bàn tay mình úp vào tai của ai kia trong tiếng mưa tầm tả rồi khẽ nói “Cuộc sống này ồn ào và lộn xộn lắm, em không cần nghe đâu. Em chỉ cần nghe hai thứ âm thanh là tiếng mưa và tiếng nhịp đập từ trái tim anh thôi nhé”.
Hạnh phúc còn là mỗi ngày tôi sống hết mình vì công việc của mình. Là khi tôi đến chỗ làm với một tinh thần phấn chấn và mang mùa xuân đến mọi nơi tôi đi qua. Tình yêu cuộc sống của tôi truyền sang những người bạn, những người thân yêu bên mình khiến cho họ thấy cuộc sống thật tuyệt. Là khi tôi biết rung động trái tim mình trước những mảnh đời trôi nổi giữa cuộc sống và thầm cảm ơn vì cuộc sống đã ưu ái cho mình những thứ đang có ở hiện tại.
   Vậy thì…

   Hạnh phúc là khi mình biết trân trong những khoảnh khắc đang diễn ra ở hiện tại, biết mỉm cười để chào đón một ngày mới mỗi sáng khi mở mắt ra và mỗi ngày mình biết rằng, mình đang yêu!

Ảnh trên mạng

Thứ Sáu, 9 tháng 9, 2016

GÓC THƠ TÔI: ĐỜI


Trời sinh cũng một kiếp đời
Kẻ thì lầu các, người sống mái tranh
Người thì nhàn hạ an nhiên
Lưng còng nặng gánh phận người long đong

Mắt sầu đã ngấn vết nhăn
Những trưa nắng gắt, bóng gầy dáng trơ
Một mâm, một thúng đồ đời
Vai mang nặng gánh, chân hoài đã chai
Tay bưng một chén cơm khô
Có vài con cá, nghẹn lòng bữa cơm.

Hỏi trời mà trời thấu cho?
Kiếp người sao lắm phận người gian truân
Dù mưa, dù nắng, dù đau
Ngày ngày vẫn phải bước ra bạc đời.

Thân kia đã vướng bụi trần
Thôi thì sướng khổ dặn lòng vẫn vui
Vui vì một ván cờ trưa,
Vui vài người bạn tâm giao ngày hè
Đời kia biết trước chẳng bằng
Thôi thì cứ sống  trọn vẹn ngày này.

_Quang_
Ảnh mạng







Thứ Năm, 8 tháng 9, 2016

GÓC THƠ TÔI: MÈO HOANG

Nó là mèo hoang, sinh ra trong cô độc
Đêm mịt mù, nó nâng bước lặng im
Gió lạnh! Mưa to! Đêm tĩnh mịch
Mắt vô tình, một kẻ cô đơn

Bước thấp nơi sân sau nhà đêm vắng
Bước cao nơi rừng hoang lặng lẽ âm u
Mèo hoang kia, mi tìm điều gì?
Mà đêm đêm mi lại bước đi

Bàn chân mềm, bộ lông đen óng
Mắt xuyên đêm, lo kế sinh nhai
Không tình cảm không chút suy tư
Đêm nó nhìn, ánh trăng tròn chiếu rọi

Mèo hoang! Đời gọi tên nó
Để nói rằng nó luôn lạnh lùng
Ngày mất tăm đêm về dạo bước
Rình bắt mồi, luôn trốn tránh thế nhân

Nhưng ai biết, mèo ta tìm ánh sáng
Tìm hi vọng, tìm chút tốt đẹp cuộc đời
Ánh trăng kia. Nó luôn ngước nhìn
Vì là ánh sáng vì là ước mơ!
Đời gian lao, khiến nó phải nâng bước
Bước cô độc, bước lặng im
Nó chỉ muốn những đêm êm ấm
Dưới ánh đèn, một bàn tay vuốt ve
Tiếng thở khè, quên đi đời cô độc
Một chút bình yên. Một chút cuộc đời.
Mà chẳng được nên nó đành dạo bước
Mắt lạnh lùng che giấu nỗi cô đơn
Mèo hoang!
 
Ảnh trên mạng



Thứ Ba, 6 tháng 9, 2016

GÓC THƠ TÔI: TỰ KỈ


Mưa ngoài kia, phía bên ngoài khung cửa
Nước rơi đều, rơi lách tách mái tôn
Căn phòng nhỏ, tôi ngồi trong góc nhỏ
Một chút buồn, một chút nhớ đâu đâu
****
Tôi ngồi đó, sau ngày bao mệt mỏi
Muốn quên đời nên tự kỉ chút thôi
Không chờ đợi, không mong đợi điều gì
Chỉ nhìn mưa, chỉ riêng một góc phòng
****
Thật là lạ, tôi là người như vậy
Cứ yêu mưa, rồi lại cứ thích buồn
Nếu ai hiểu thì khi trời mưa đổ
Thì hãy biết rằng
Tôi đang tự kỉ nơi nao!
-QUANG-
Ảnh trên mạng


Thứ Hai, 5 tháng 9, 2016

KÍ ỨC LÀ NƠI...


Kí ức là nơi…
   Lần đầu tiên anh gặp một cô gái. Ánh mắt ngây thơ, khuôn mặt xinh tươi trong buổi học đầu tiên. Là tình bạn thân, thuần khiết và trong sáng. Anh với em chỉ muốn mãi một tình bạn đẹp như vậy mà thôi. Mãi quan tâm nhau như những người bạn.
Kí ức là nơi…
   Là khi mình nói ít hơn, có chút thẹn thùng mỗi khi nhìn vào mắt nhau. Và chúng ta đều biết rằng chúng ta không thể tiếp tục làm bạn thân. Nhưng vẫn băn khoăn không dám nói ra vì không biết ai kia có tình cảm với mình hay không? Chúng ta đã biết yêu.
Kí ức là nơi…
   Rồi một ngày, anh đã không còn đủ chỗ trong tim để chứa nổi những lời anh muốn nói. Anh phải nói cho em nghe. Anh muốn kết thúc tình bạn thân. Ánh mắt em vừa hạnh phúc mà cũng vừa ngỡ ngàng. Em quay lưng đi bỏ lại mình anh. Cảm xúc trong anh và em rối bời.
Kí ức là nơi…
   Chúng ta lại đối diện nhau. Anh đã hỏi “ Chấp nhận nhé?”. Em đã gật đầu và ôm thật chặt lấy anh. Giọt nước mắt hạnh phúc vỡ òa trong đôi mắt long lanh. Chúng ta yêu nhau.
Kí ức là nơi…
   Những buổi chiều, anh dắt tay em. Chúng ta cùng nhau đi dạo trên những con đường cuối thu. Rồi em khẽ tựa vào vai anh, mình cùng ngắm dòng sông khi phố đã lên đèn. Tất cả thật là đẹp như tình yêu của chúng mình. Chúng ta hạnh phúc bên nhau
Kí ức là nơi…
   Em giận dỗi, khi thấy anh nói chuyện với một cô gái xinh đẹp. Anh thì nổi điên khi em đi đâu cả ngày mà anh không liên lạc được. Rồi cuối cùng nhận ra, những dỗi hờn và ghen tuông đều do tình yêu  mà ra. Chúng ta quan tâm nhau.
Kí ức là nơi…
   Khi em buồn vì mọi thứ. Em chán cuộc sống này. Anh đến bên em, ôm em vào lòng. Chở em đi ăn thật no.  Làm em cười thật tươi và quên đi những nỗi buồn. Anh là chỗ dựa bình yên trong em.
Kí ức là nơi…
   Một tối êm đềm, điện thoại anh đã sáng đèn vì một tin nhắn. Em muốn chúng ta kết thúc. Đơn giản vì đã đến lúc anh và em không còn bên nhau nữa. Em đã chủ động rời xa.  Anh không hỏi lí do. Anh đã không còn làm chỗ dựa cho em nữa rồi. Chúng mình chia tay
Kí ức là nơi…
   Nhiều đêm liền anh không ngủ. Anh nhìn vào những ngày tháng hạnh phúc mà mình bên nhau. Anh cười trong giọt nước mắt. Anh đã hối hận vì tại sao để em ra đi quá vội vàng. Anh thường vào xem facebook của em lúc nửa đêm. Để biết rằng, em vẫn sống tốt. Anh đau vì nhớ
Kí ức là nơi…
   Một đêm thức trắng, anh đã hiểu rằng. Hãy giữ mãi những kí ức đẹp nhất của anh với em thôi. Và anh sẽ quên em. Anh chúc cho em sống hạnh phúc. Anh cũng sẽ đi tìm hạnh phúc mới của đời anh. Anh yêu em nhưng anh không còn đau vì em.
Kí ức là nơi..
   Anh lại gặp em sau bao nhiêu năm. Em vẫn như ngày nào. Mình hỏi thăm nhau mấy câu lơ đễnh. Anh thì vẫn thẩn thờ. Anh nhớ những khoảnh khắc đẹp ngày qua. Anh khẽ mỉm cười vì anh đã có một tình yêu đẹp với em.
Nhưng….
  Với anh. Hiện tại là nơi không có em. Anh đã không còn yêu. Anh đã không còn nhớ và anh đã không còn đau vì em. Vì em mãi mãi là quá khứ. Quá khứ qua rồi thì hãy cho qua. Đừng cản trở tương lai tốt đẹp phía trước, và phá hủy những khoảnh khắc đang có ở hiện tại. Em trong tim anh chỉ còn là kí ức, kí ức đẹp mà thôi.

_Quang_
Ảnh trên mạng

Thứ Năm, 1 tháng 9, 2016

GÓC THƠ TÔI: KHI CHÚNG TA GIÀ


Một mai, khi chúng ta già
Anh là ông và em sẽ là bà
Ta bên nhau, ngôi nhà nhỏ đầy hoa
Bên đàn con, bên đàn cháu thân yêu.

Một mai, khi chúng ta già
Hai người già, trước hiên nhà hoa cỏ
Chiếc lưng còng, anh tỉa từng cành tơ
Em ngắm nhìn, tóc đã ngã màu sương

Một mai, khi chúng ta già
Mâm cơm nhỏ, bao nhiêu năm tình nghĩa 
Có hai già, đạm bạc một bữa cơm.
Thật là ngon, sơn hào hải vị chẳng thể bằng

Một mai, khi chúng ta già
Gió đông về, lạnh đến từng xương khớp
Tách trà nóng cho em, cà phê nóng cho anh
Khói hơi ấm, lan tỏa ngôi nhà nhỏ ngày đông

Một mai, khi chúng ta già
Mắt đã nhè, em nhìn từng tấm ảnh
Trang nhật kí, kể lại chuyện ngày xưa
Rồi cùng cười, mình già thật rồi già ơi…

Một mai, khi chúng ta già
Đến một ngày, anh hoặc em dừng bước
Sẽ thật buồn, một già ngồi thẩn thơ
Hoa ủ rủ, chiếc ghế xưa vẫn ngủ
Một già đã đi, bỏ lại một già
Sẽ nhớ lắm, già ơi, già ơi…


_Quang_

Ảnh trên mạng