Trái đất này,
nói lớn thì cũng rất lớn, nói nhỏ thì cũng rất nhỏ.
Lớn lắm là vì
hai con người phải đi mòn cả đôi chân mới tìm thấy nhau giữa cuộc sống này. Một
hành trình khá dài khi mà mỗi người trong cả hai đều phải vượt qua hàng trăm
con đường, hàng trăm ngã rẽ. Biết bao lần vấp ngã và biết bao lần lẫn khuất giọt
nước mắt trong cơn mưa qua. Cả hai cứ mãi đi tìm, đi tìm một nửa bình yên giữa
thế nhân rộng lớn, giữa bảy tỉ người thì biết tìm nhau nơi đâu?
Rồi một ngày,
giữa hành trình dài tìm kiếm. Hai ánh mắt, hai trái tim đã tìm thấy nhau sau
khi băng qua bao nhiêu thăng trầm yêu thương. Ngay từ đầu ta biết rằng hai
chúng ta đang tìm nhau và đã tìm thấy nhau. Hai chúng ta dù đi trên hàng trăm
con đường như đang mắc cửi ở giữa cuộc đời nhưng rồi một ngày chúng ta cùng đứng
đợi ở một ngã 4 đường, đó là ngày chúng
ta tìm được nhau.
Em vui không?
Anh vui lắm, dù
rằng để tìm được em thì trái tim anh đã qua biết bao lần đau thương. Đau nhưng
thấy thật xứng đáng khi chúng ta bên nhau và trao cho nhau những hạnh phúc .
Nhưng cuộc đời
có lẽ chỉ lập trình để chúng ta tìm nhau và gặp nhau nhưng lại quên viết nên
công thức để chúng ta đi chung một con đường. Những mâu thuẫn, những hờn ghen,
những yêu thương quá mức đã khiến cho một ngày chúng ta quyết định rời xa nhau
cũng ở ngã 4 đường nơi mà ngày nào mình đã tìm được nhau. Em một hướng, anh một
phương. Chia tay nhau trong nỗi đau và những lỗi lầm và mong rằng không bao giờ
gặp lại. Trái đất rộng nhưng mình tìm được nhau, khi tìm được nhau rồi bây giờ
mình lại xa nhau, rồi đi ngược đường nhau giữa Trái đất rộng thênh thang.
Trái đất rộng
thì rộng thật, nhưng nó không đủ rộng để hai con người bước qua nhau rồi thì
mãi mãi không gặp lại nhau. Bước qua nhau rồi thì đường ai nấy đi. Anh đi theo
đường anh, em đi theo đường em. Mình cứ đi ngược đường nhau mà quên đi rằng Trái
đất tròn! Rồi mình lại gặp nhau trên con đường dài phía trước, sau khi đã đi hết
một vòng. Gặp lại nhau rồi, em có vui không? Một lần nữa mình lại tìm được
nhau. Mà sao lần này lại dễ dàng đến vậy khi mà mình đang cố đi xa thật xa?
Lại tìm thấy
nhau rồi, em sẽ làm gì? Bước qua nhau trong vô tình hay chào nhau bằng một nụ
cười cho có? Mất nhau rồi, rồi lại gặp lại nhau. Buồn lắm nhưng cũng vui lắm. Buồn
vì tim mình một lần nữa cảm thấy nhói nhói vì một con người. Nhưng mà vui vì lại
được gặp người xưa, lại thấy ánh mắt dáng hình xưa, và thầm vui vì ai kia vẫn sống
tốt. Lần tìm lại nhau này, anh và em có lẽ đã quen với cái bài toán lập trình của
số phận. Anh mỉm cười, em mỉm cười rồi lại lạc bước nhau. Lưng quay lưng bước
tiếp con đường dài.
Ừ thì Trái đất
rộng thật, nhưng nó không rộng bằng hai chữ Nhân duyên. Nên khi tìm được nhau rồi
mất nhau là vì chữ Duyên. Gặp lại nhau nữa cũng là do chữ Duyên. Nhưng quyết định
lần này tìm lại bên nhau hay không là do anh và em lựa chọn. Và mình đã chọn
cách bước qua nhau. Em nghĩ gì khi bước qua nhau? Anh thì thầm mong lại một lần
nữa chữ Duyên lại để mình vô tình tìm lại được nhau, bởi vì,..Trái đất này thật
nhỏ…
_Kỳ Nguyên_
![]() |
| Ảnh: Google |

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét