Phía sau ánh mắt của mỗi con người ai ai cũng đều có một nơi
gọi là góc khuất. Ở nơi đó có những nỗi buồn, những niềm vui, những bí mật nho
nhỏ mỗi người chỉ muốn giữ cho riêng mình. Và nhiều nhất có lẽ là những giọt nước
mắt.
Khi lớn lên, đồng nghĩa với việc nước mắt sẽ ít đi, sẽ không
còn những lần khóc nhè vì bị bạn bè trêu chọc, không còn những lần thút thít
trong chăn vì bị la mắng…
Không phải nước mắt đã cạn, hay bản thân ai đó mạnh mẽ hơn. Mà
đơn giản, vì càng lớn, chúng ta càng nhận ra, giọt nước mắt trong cuộc sống này
là vô nghĩa. Sẽ không còn ai dỗ dành khi tôi rơi lệ cả. Khi tôi mệt mỏi nhất,
khi tôi buồn nhất cũng sẽ chỉ có mình tôi. Đường dài mình tôi đi trên đôi chân
dù yếu ớt nhưng vẫn phải bước đi. Họa chăng là trong mấy lần dầm mưa về thì mượn
luôn những giọt mưa làm bình phong cho những giọt nước mắt. Rồi từng ngày, từng
ngày, tôi đã không còn rơi nước mắt vì cuộc sống này nữa. Những giọt nước mắt
ít ỏi đã được tôi giấu đi mất rồi. Giấu để không ai còn có thể lấy đi những giọt
nước quý giá đánh đổi bằng những tổn thương . Giấu ở một nơi chỉ có mình tôi chạm
đến được, chỉ mình tôi có thể chiêm ngưỡng những giọt nước long lanh mà mặn đắng.
Nơi mà tôi gọi là góc khuất.
Ai cũng vậy, khi đã đi qua một hành trình đủ đầy nước mắt
thì sẽ tự khắc mà biết giấu đi những giọt nước mắt của mình. Sẽ ích kỉ hơn, sẽ
vì bản thân mình nhiều hơn, để không còn dùng nước mắt để đổi lấy những nỗi đau…
![]() |
| Ảnh mạng |

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét