Một buổi chiều lạnh
lẽo sau cơn mưa tầm tả. Khi những con đường vẫn còn đọng lại những vũng nước
mưa phản chiếu nền trời mây xám, tôi lang thang tìm cho mình một chút khoảng
không yên bình.
Bờ sông chiều nay
khá vắng lặng, những chiếc ghế đá ướt nước mưa đã không còn là nơi hẹn hò của
những trái tim đang yêu. Cô bán nước đang uể oải dọn hàng ra để bắt đầu cho những
cuộc sống về đêm, dọn ra vậy thôi chứ trong lòng không được tốt cho lắm vì hôm
nay trời mưa. Mưa dạo này cứ thất thường. Nắng đó rồi lại mưa đó. Không biết
đêm nay có khách không khi mà trời lại chuyển mưa rỉ rả. Trời đêm chốc chốc lại nháy đèn trên bầu trời cao như trêu ngươi mấy cuộc mưu sinh buổi phố lên đèn.
Chợ đêm hôm nay
cũng vắng vẻ hơn mọi ngày khi có nhiều gian hàng vắng bóng. Trời mưa quá mà, có
nhiều người vì mưu sinh nên cứ thấy bớt mưa là hớt hãy dọn hàng ra bán, được đồng
nào đỡ đồng nấy. Người thì hì hục đẩy thùng đồ ra từ chỗ chứa cả mấy trăm mét,
người thì lo xếp hàng lên kệ, có người nhanh hơn thì đã cất tiếng rao chào mời
mấy con người đang dạo quanh phố phường. Mấy đôi mắt cứ chốc chốc lại dòm lên
trời xem trời có chuyển mưa hay không, mà nhìn lên trời đêm thì chỉ thấy mỗi
cái màu đen thui thôi, nhưng chắc do thói quen và mấy nỗi lo lắng khi trời đổ mưa.
Mưa phùn hay mưa
rào trong đêm thì chỉ mang lại được cái lãng mạn cho mấy cặp tình nhân thôi. Còn
với những cuộc đời còn phải mưu sinh dưới vòm trời này thì mỗi khi trời nặng hạt
là trong lòng lại nặng thêm một nỗi lo...
Vậy đó, một buổi
chiều tìm chút bình yên của tôi.
_QUANG_
![]() |
| Ảnh: google |

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét