Ngày tôi 18 tuổi, khi cuộc sống thảy cho tôi một cục đá. Tôi
sẵn sàng mà trả lại cho cuộc sống một chục cục đá rồi cười hả hê mà không màng đến hậu quả từ những hòn đá của tôi ném ra.
Năm 20 tuổi, cuộc sống
lại thảy cho tôi hòn đá. Tôi nhịn, tôi cất hòn đá đó vào và tự hứa với lòng là
một ngày nào đó tôi sẽ dùng chính hòn đá này đáp trả lại cuộc sống.
Năm 25 tuổi, cuộc đời
lại tìm tôi và thảy cho tôi một hòn đá. Tôi không trả lại hòn đá, tôi bán nó.
Năm 30 tuổi, cuộc đời
đưa đẩy cho tôi thêm một hòn đá vào đầu. Tôi không nói gì, tôi chỉ viết lên
trên cục đá vài chữ “đây là cuộc đời” và để lại bên đường.
Mỗi bước đi trong cuộc
đời con người đều là một hành trình đầy gian nan. Ở đó, chúng ta có thể ăn cả
trăm hòn đá từ cuộc đời. Lúc đầu chúng ta sẽ giận sẽ trách đời, sẽ hận đời,
nhưng một khi đã đi đến một đoạn đường nhất định và đã nhận được kha khá những
cục đá, chúng ta nhận ra một điều, chúng ta đã mạnh mẽ hơn, khôn khéo hơn và có
khi lại thầm cảm ơn cuộc đời đã ban cho mình những cục đá.
Có những lúc cuộc sống như quay lưng lại với chúng ta. Nhưng
đừng vì vậy mà nghĩ tất cả chấm hết. Hãy đứng dậy mà bước tiếp, cuộc sống cho
chúng ta thật nhiều đá không phải để chúng ta vì quá đau mà dừng lại mà là để
chúng ta bước tiếp trên những hòn đá đó mà bước đi. Để cuộc sống biết rằng “Tôi”
không phải dễ dàng mà gục ngã và tôi sẽ không bao giờ gục ngã.
![]() |
| Ảnh: google |

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét