Chủ Nhật, 9 tháng 10, 2016

STATUS NGẮN: MỘT CHÚT CHO NGÀY MƯA


   Một ngày mưa khi mà một tâm hồn đang nghiêng mình bên cửa sổ, đôi mắt hơi buồn buồn mang một chút cô đơn trút hồn vào những suy nghĩ đâu đâu. Cứ mỗi độ mưa về, là tôi lại như vậy. Cứ thích ngắm mưa. Bật một vài bài nhạc nhẹ nhàng và tình cảm.
   Màn mưa ngoài kia vẫn cứ rơi. Tiếng nhạc dịu dàng vẫn cứ vang lên. Và tôi, vẫn cứ mông lung.
Tôi thích vừa ngắm mưa vừa nghe nhạc, mỗi lần như vậy đều mang cho tôi một cảm xúc khác nhau. Phần lớn là những cảm xúc buồn, nhưng đôi khi cũng có những nỗi nhớ, những niềm vui nho nhỏ trong tâm hồn cô đơn. Hôm nay cũng vậy, ngoài trời đã đổ mưa, và một cảm xúc đang gõ cửa xin tá túc tạm vào trái tim tôi để tránh những cơn mưa giá lạnh.
   Đó là nhớ!
   Hôm nay không phải tôi đang nhớ về một đôi mắt long lanh hay một tình yêu đẹp. Tôi nhớ một chút về những chuyến đi. Thật là lạ, hôm nay, thay vì nghe những bản nhạc không lời, tôi lại muốn nghe những bản nhạc bolero. Ngày xưa, những người nhạc sĩ sao mà tình cảm đến thế, từng lời ca, từng khúc nhạc đều đi sâu vào trong trái tim này. Nhưng tôi lại không vì nó mà nhớ về những mối tình đẹp mà tôi trải qua, những lời ca ấy cùng tiếng mưa khiến tôi liên tưởng tới những thứ khác bình dị hơn. Cảm xúc  của những cuộc hành trình, cảm xúc khi những ngày mưa, ngồi trên xe và nghe những bài nhạc Vàng. Không biết từ khi nào, cái cảm xúc lâng lâng đó đã khắc sâu lắm vào tâm trí tôi. Mỗi lần lên xe là tôi lại mong mỏi bác tài mở một bản nhạc bolero.
   Nói ra thì hơi dị, nhưng tôi lại rất thích cảm giác ngồi trên xe trong một ngày mưa, nghe một bài hát trữ tình cùng giọng cao ngây ngất, trên con đường đèo cheo leo. Bạn bè tôi mỗi khi nghe tôi tâm sự về sở thích này đều lắc đầu ngao ngán.  Chắc chẳng có ai dám cùng tôi trải nghiệm cái cảm giác tuyệt vời này đâu nhỉ. Có thể do trái tim tôi quá nhiều cảm xúc, nên những hình ảnh ấy đã trở nên lãng mạn trong trái tim tôi. Những chuyến đi Đà Lạt, những trận mưa rào trên con đường đèo nhỏ hẹp là những trải nghiệm đầu tiên của tôi để có những cảm xúc lâng lâng như vậy.
   Thật là đẹp!
   Cái lạnh của mưa,cái tình của nhạc, cái xanh trong trẻo của những rừng thông bát ngát trong màn mưa đã cuốn đi tâm hồn của tôi rồi vậy.
   Hiện tại, dù đang lao đao vì cuộc sống này, dù đôi khi rất mệt, tim tôi vẫn luôn khao khát được vài lần ngồi thong dong trên chuyến xe băng ngang qua con đèo trập trùng đi theo những dãy rừng thông một ngày mưa bay phất phới và nghe một vài bài bolero tình tứ. Và, một bàn tay ấm nóng của một người thật lòng muốn cùng tôi chia sẽ cái cảm giác tuyệt vời này…
_QUANG_
Ảnh trên mạng



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét