Tôi may mắn được làm một công việc mà ở đó người già nhiều
hơn người trẻ, tóc trắng nhiều hơn tóc xanh. Cũng nhờ đó, tôi tiếp xúc và nghe
được nhiều câu chuyện cuộc đời của những con người đã “thất thập cổ lai hy”. Thật
sự, chăm sóc người già còn khó hơn gấp trăm lần việc chăm sóc người tình sớm
nắng chiều mưa của tôi nữa. Khi đã già, con người ta có xu hướng trở về tính
cách của một đứa trẻ, thích giận dỗi, thích được nuông chìu,thích được chăm sóc
từ đầu cho tới ngón chân và thích những cái đơn giản khác người. Chỉ khác một
điều là những con người đã sống qua bao nhiêu thập kỉ, qua bao nhiêu lần thời
cuộc thay đổi, dù ít hay nhiều thì họ, những người già cũng mang cho mình những
vốn sống đầy ắp sắc màu, và phía sau chiếc lưng còng, mái tóc bạc có khi còn là
những câu chuyện của chính họ được viết ra bằng kí ức, bằng nụ cười và cả nước
mắt mà tôi đã không ít lần được lắng nghe. Dưới đây là một vài câu chuyện điển
hình trong hàng trăm câu chuyện tôi từng được nghe lại từ những con người đã bước
qua một cuộc đời.
Câu chuyện thứ nhất, một hôm tôi gặp một bà cụ, cụ ngoài 80,
da đã nhăn, bước chân đi chậm chạp và tay cụ lúc nào cũng cầm một miếng khăn giấy
vì cụ thường hay bị chảy nước mắt sống. Tuy già nhưng bà cụ có vẻ mang dáng vẻ
của một con người “lá ngọc cành vàng” được nuông chiều từ nhỏ đến lớn sống
trong sung sướng. Cụ thích được sai biểu chúng tôi đúng như cách của một con
người sống trong sự giàu sang nhung lụa, có lúc tôi cũng không thích những thái
độ đó của cụ, vì bản tính tôi cũng khá là xét nét. Nhưng nếu nghĩ kỉ lại thì,
đó như một thói quen từ bao đời nay của cụ, nó thấm vào trong máu khi môi trường cụ sống từ
nhỏ đến lớn gắn với quan niệm kẻ trên người dưới, nó không thể hiện bản chất
con người. Đúng như vậy, có nói chuyện có lắng nghe mới biết, cụ nòi chuyện
cũng hòa nhã với mọi người, cũng rất nhẹ nhàng
và cũng rất đáng thương. Đáng thương? Sao lại đáng thương một người từ
nhỏ đến lớn sống trong nhung lụa?
Bà cụ đúng là sống trong sung sướng từ nhỏ đến lớn, lúc nhỏ
là cha mẹ nuôi, lớn lên có gia đình thì chồng nuôi, chồng mất thì con cái nuôi.
Nhưng cái tôi muốn nói là cụ rất cô đơn, cụ có tới bốn năm mặt con. Ai cũng đều
có tiền có quyền, ai cũng sẽ phải ganh tị với cụ khi mà có mọi thứ hoàn hảo như
vậy, nhưng con cháu giàu có và mạnh ai nấy lo cuộc sống của mình bỏ mặt một bà
cụ bơ vơ giữa một ngôi nhà thênh thang thì có nghĩ đó là sung sướng. Sáng sáng
cụ lại ra trước cửa mà ngồi nhìn cuộc đời trôi qua qua đôi mắt nhè nhè tuổi
già. Cô đơn lâu nắm rồi sinh ra dễ cáu gắt thích la mắng mọi người nên con cháu
thường tránh xa, và còn nghiêm trong hơn là sự cô đơn ảnh hưởng nhiều đến sức
khỏe biết nhường nào. Một gian nhà, một con người. Thỉnh thoảng có người bạn
già đến nói chuyện cho vơi bớt nỗi buồn một chút.
Có hôm cụ đi bộ đến với chúng tôi, tai chống gậy đi lộm cộm,
đi về cũng lồm cồm chống gậy. Hôm sau không thấy cụ đến, chúng tôi cũng lo lắm,
hỏi ra mới biết hôm đi về cụ bị trượt té vào vũng sình ngoàii đường, cả người lắm
lem bùn đất. May mà có người tốt bụng đỡ dậy mà đưa về đến nhà. Chúng tôi nghe
mà muốn nghẹn lại. Hôm về thấy cụ đợi lâu quá chúng tôi có hỏi về số điện thoại
của người thân để đến rước về. Cụ chỉ cười một nụ cười như đang mếu mà nói nhà
đơn chiếc lắm con, con mấy đứa mà tụi nó lo đi làm hết rồi, mỗi đứa ở một nhà,
nhà có mấy chiếc xe mà không có ai đi hết, tụi nó đi làm hết rồi, điện thọai
không ai bắt máy đâu con, thôi để bà đi bộ về… cứ như vậy mà bà từ chối hết lần
này đến lần khác khi chúng tôi hỏi xin số điện thoại gia đình. Có đau không chứ
khi mà một con người sống qua gần một thế kỉ, đến cuối đời lại phải lòm còm chống
gậy bước đi một mình giữa cuộc đời này ở những thời khắc cuối đời mình mà cũng
không biết bản thân minh sẽ đi có về được đến nhà hay không?
Câu chuyện thứ hai, có lẽ không đau thương như bà cụ ở trên
mà là ngược lại, có lẽ tôi nên gọi là sự viên mãn? Vâng cũng là một khách hàng ở
chỗ chúng tôi, mà phải đúng hơn là một đôi, một cặp vợ chồng già. Ông cụ tầm bảy
mươi mấy. Lưng cong hơn cả chữ C, do di chứng trong một lần tai nạn khiến cụ gần
mấy mươi năm chỉ nằm nghiêng một bên. Cuộc sống cực khổ, gia đình khó khăn. Hai
ông bà già sống thanh đạm trong một ngôi nhà nhỏ giữa rừng dừa bạt ngàn, cùng
con cháu, tuy không khá giả nhưng mỗi ngày đều gần bên mà chăm sóc đôi vợ chồng
già. Đôi bạn già trên chiếc Honda cub 50 cũ kĩ cứ sáng sáng lại đèo nhau đến với
chúng tôi. Da đã nhăn, mắt mờ, răng rụng gần hết, nhưng trên khuôn mặt ấy, luôn
mang một vẻ lạc quan, yêu đời và tràn đầy sức sống. Đôi vợ chồng già vẫn cứ
tình tứ như một cặp vợ chồng trẻ vậy, mà có khi còn hơn nữa chứ. Còn nhớ ngày đầu
tiên ông cụ dẫn bà cụ đến với chúng tôi, tôi có hỏi một câu xin mạn phép trích
nguyên văn “ Hôm nay Ba Bảy dắt phu nhân
theo nha!” ông cụ cười nắc nẻ mà đáp lại ngay “không phải phu nhân, mà phải gọi
là tình yêu” Tiếng cười mọi người vang lên trước câu nói vừa tình mà vừa nhí nhảnh
của cụ. Còn bà cụ thì vừa e thẹn vừa hạnh phúc. Thật sự nhìn hai người già này
mà tôi cũng hằng ước ao sau này mình cũng tìm được một tình yêu đẹp, lâu dài và
hạnh phúc như vậy.
Có hôm, cụ kể với tôi rằng, hôm trước đi khám bệnh ở bệnh viện,
bác sĩ có cho bà cụ uống thuốc trị bệnh
của người già. Bà cụ uống rồi thì tự nhiên lại chóng mặt và đứng không vững
suýt té. Thấy vậy ông chồng già liền không cho uống thuốc đó nữa chứ, kêu bà cụ
ở nhà nằm nghỉ ngơi, đừng có mà uống thuốc đó nữa, không có tốt! Thật sự, có lẽ
ông cụ sau mấy mươi năm chung sống từ thời thanh xuân tình yêu nồng cháy cho đến
nay đã thành hai ông bà già răng rụng gần hết thì bà cụ vẫn là món báu vật lớn
nhất đời ông. Tôi thấy được một tình yêu đầy trọn vẹn của đôi vợ chồng nghèo, một
chút trẻ con, một chút e dè và một chút nồng cháy cho một tình yêu tuổi già, một
tình yêu trăm năm.
Hai câu chuyện, hai cuộc đời, một đầy những sự đáng thương
cho một con người sống trong nhung lụa cô đơn, một đầy những tiếng cười hạnh
phúc của một cặp vợ chồng già dưới mái tranh nhỏ. Thế nào là hạnh phúc tuổi
già? Tuổi trẻ, có khi chúng ta cứ mãi mê chạy theo những danh lợi xa hoa mà bỏ
qua tất cả, bỏ qua những con người sẵn sàng đến bên ta và theo ta tới cuối đời. Ta
chỉ thấy một tương lai nhàn hạ khi đứng
trên một núi tiền tài danh lợi. Nhưng khi bước sang tuổi xế chiều, khi tiền tài
đã có, chúng ta nhận ra nó không hoàn hảo như mình đã nghĩ, không có con cháu
bên cạnh, không có bạn bè, rồi khi đó lại thấy ghen tị với một đôi vợ chồng già
ngày ngày chạy chiếc xe cà tàn trên đường phố. Ai cho tôi với? Ai cho tôi trở lại
để để dành cho mình một chút hạnh phúc tuổi già?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét