Thứ Bảy, 29 tháng 10, 2016

STATUS NGẮN: YÊU KHI 16, YÊU KHI 18, YÊU KHI 20...


Ngày tôi 16, tình yêu là một cái gì đó e dè, nhút nhát khi con tim lần đầu tiên biết thổn thức mỗi đêm. Lần đầu tiên con tim đập liên hồi vì một ánh mắt, một nụ cười. Tình yêu tuổi 16 mang trong mình bao nhiêu là những suy tưởng cho tương lai. Một màu hồng viễn tưởng được vẽ ra bởi những con tim mới chập chững chạm ngõ ái tình. Tình yêu tuổi 16, tình yêu lung linh và bất chấp, tình yêu của cái tuổi mà cả hai sẵn sàng làm tất cả vì nhau mà không có toan tính gì. Tình yêu tuổi 16 sẵn sàng quay lưng lại với cả thế giới nếu như cả thế giới này phản đối tình yêu này.
Tuổi 16, chìm đắm trong tình yêu, nhưng lại chưa đủ những nỗi  nhớ, chưa đủ những sự kiên nhẫn và chưa đủ thấu hiểu nhau. Những giận hờn, những suy nghĩ còn chút trẻ con, chính nội tại trong trái tim sẽ đẩy mãi cái tình yêu tuổi 16 vào một miền xa xôi của nỗi nhớ.  Xa, xa thật là xa, mà sau này nhớ lại mình hay gọi là tình đầu.
Tình yêu tuổi 16, có mấy ai bước cùng nhau qua những chặng đường sau này? Đẹp thật đó, nhưng nó chỉ là một nét màu hồng tươi nhỏ trên con đường dài lung linh màu sắc. Nét hồng khó phai, khó quên và chẳng bao giờ quên..đó là tình yêu tuổi 16.
Tình yêu khi 18, khi tôi đã trưởng thành hơn, tình yêu trong tôi không còn nhiều những suy tưởng về một ngày mai lung linh.  Tình yêu tuổi 18 là một chuỗi những tháng ngày sống trong nỗi nhớ và đợi chờ. Cứ đêm đêm đôi mắt lơ mơ mà tay thì vẫn cầm chặt cái điện thoại như đang chờ đợi một tin nhắn, một cuộc gọi từ một người. Tình yêu tuổi 18, là sự chờ đợi không màn đến thời gian trước cổng trường để được cùng nhau về trên một con đường quen. Tình yêu tuổi 18, là sự chờ đợi không biết mệt.
18 tuổi khi đang yêu, yêu thương trong chờ đợi, yêu thương trong nhớ nhung. Tình yêu tuổi 18, yêu thương thì nhiều, lắng nghe thì ít, vẫn chưa thể hiểu được nhau dù đã qua bao yêu thương. Rồi tình yêu tuổi 18 lại kết thúc như tình yêu tuổi 16 khi chưa kịp học cách thấu hiểu nhau. Có khác chăng là tình yêu khi 18 dễ quên hơn và khổ chủ thường không muốn nhắc lại cái tình yêu buồn như khi ngồi cười mà nhớ lại tình yêu tuổi 16.
18 tuổi yêu, vẫn chưa phải là điểm dừng hoàn hảo. Tình yêu tuổi 18 là sự đợi chờ vô bờ bến được đổi lại bằng nỗi đau. Tình yêu tuổi 18 là mảng màu nâu trải dài cho con  tim  để rồi mai sau muốn tìm lại yêu thương lại là một con đường dài bất tận.
Ngày tôi 20, tình yêu lại gõ cửa, và tôi đã có lúc khước từ nhưng rồi tôi vẫn cứ lại yêu. Nhưng tình yêu không còn mơ mộng như tuổi 16, cũng không còn đợi chờ kiểu như tuổi 18. Tình yêu tuổi 20 là những lời chúc ngọt ngào mỗi tối và mỗi sáng thức giấc, những tin  nhắn không còn ngập tràn nhật kí nữa mà ít dần đi nhưng tình cảm thì nhiều hơn. Tình yêu tuổi 20, khi mình đã bắt đầu học cách thấu hiểu, khi mình biết yêu nhau thì hãy lắng nghe. Tình yêu tuổi 20, là tình yêu dù giận dù ghen thì đôi tay vẫn nắm chặt nhau. Bởi vì biết rằng, nếu lỡ buông tay là sẽ mất nhau mãi mãi.
Tình yêu tuổi 20 là tình yêu mà ở đó mình tìm được chút bình yên sau ngày dài mệt mỏi. Tình yêu tuổi 20 là những cuộc điện thoại yêu thương. Tình yêu tuổi 20 là cười thầm  khi đọc một dòng tin nhắn. tình yêu tuổi 20 là đi đâu làm gì cũng phải suy nghĩ về người kia. Tình yêu tuổi 20, sẽ không mơ về tương lai mà là sự trân trọng phút giây còn được bên nhau. Nhưng tuổi 20 khi yêu, vẫn mãi là một hành trình dài chưa biết điểm dừng…

Tình yêu, qua mỗi chặng đường sẽ trưởng thành hơn một chút, gian nan hơn một chút. Tuổi 16 yêu nhau vì những rung động đầu đời. Tuổi 18 yêu nhau vì những lần đợi mong. Tình yêu tuổi 20 yêu nhau vì sự lắng nghe  và thấu hiểu. Và còn nhiều lắm những tình yêu tuổi 22, tuổi 30, tuổi 40… với muôn ngàn những cung bậc cảm xúc. Tình yêu là tồn tại vĩnh hằng, nhưng tình yêu giữa hai người thì không. Tình yêu mỗi lúc mỗi khác , và cũng khác luôn cả người nhận được tình yêu.  Nhưng hãy cứ yêu đi, yêu để biết mình đang tồn tại và đang trưởng thành từng ngày. Nhé!

Thứ Ba, 25 tháng 10, 2016

STATUS NGẮN: YÊU XA

Yêu như thế nào thì gọi là xa?
Là hai con người cách nhau mấy ngọn núi, mấy dòng sông. Năm năm, tháng tháng nhớ nhau lắm mà chẳng được nắm lấy tay nhau.
Là nhớ, là thương, là chờ, là đếm từng ngày, từng ngày trôi qua. Mong mỏi thời gian qua thật nhanh để gần hơn tháng ngày ta bên nhau.
Là mấy khi vô tình gọi tên ai kia trong vô thức rồi mới nhớ ra chúng ta đang ở hai nơi thật xa mà cứ tưởng chừng ta đang cạnh nhau.
Là chờ mong mỗi đêm những  tin nhắn, những cuộc gọi từ đầu dây bên kia để xõa hết những nhớ thương, những vui buồn mỗi ngày.
Là mấy ngày lễ tết, nhìn từng cặp đôi dắt tay nhau trên phố mà lòng chợt thấy buồn buồn. Cũng mong mỏi những ngày lễ được nắm lấy tay ai kia tung tăng phố phường, được ôm ai kia trong vòng tay rồi quên đi bao muộn phiền cuộc sống.
Đôi khi cũng là chút giận hờn vì một phút lỡ vô tâm, vì sợ sẽ mất nhau, vì sợ xa mặt sẽ cách lòng  rồi sẽ mãi chẳng bao giờ tìm lại được nhau trên con đường dài sau này…
Như vậy, người ta hay gọi là yêu xa, khoảng cách địa lí đã chia ly hai con người ra xa nhau. Nhưng có thật là xa khi hai con người ấy vẫn biết nhớ, biết chờ?. Hai con người dù đi trên hai con đường, hai ngã rẽ nhưng trong thẳm sâu trong tim, hai tâm hồn vẫn đồng điệu và cùng bước với nhau trên một con đường. Yêu xa sẽ không còn là xa nữa khi hai trái tim vẫn mãi hướng về nhau.


Chủ Nhật, 23 tháng 10, 2016

CÓ CON MÈO NGỒI NHÌN CHIẾC LÁ RƠI


Vào một ngày, chiếc lá xanh  muốn cùng rơi theo chiếc lá vàng. Bỏ lại cành tơ, bỏ lại những chiếc lá xanh còn vương trên cành…
Có một chiếc lá xanh nhỏ mọc trên một cành cây. Xung quanh nó có rất nhiều chiếc lá xanh giống nó. Và đâu đó cũng có những chiếc lá vàng nổi bật lên giữa màu xanh. Rồi những chiếc lá màu vàng ấy vào một ngày đẹp trời khi chúng buông cành rồi nhẹ nhàng bay vào vòng tay của gió. Những chiếc lá vàng thật hạnh phúc làm sao khi được tự do tung bay như vậy. Nó tự hỏi: Tại sao không phải là mình?
Rồi chiếc lá xanh quyết định sẽ như chiếc lá vàng. Nó cố lắc mình thật mạnh, mỗi khi một cơn gió thổi qua là nó lúc lắc thân mình hy vọng rằng cuốn lá sẽ rơi ra và nó sẽ có thể bay tự do trong gió như chiếc lá vàng.
Rồi một ngày,một cơn gió đi qua và chiếc lá xanh thực sự đã rời cành. Sau khi thả mình cùng những làn gió nhẹ, sau cảm giác tuyệt vời khi bay cùng những chiếc lá vàng. Chiếc lá xanh chạm mình vào đất mẹ. Nó cứ nằm đó, nó ngắm nhìn trong khao khát những chiếc lá vàng rơi. Rơi đều rơi đều. Nó lại tự hỏi: Tại sao mình lại ở đây? Tại sao mình không thể bay tiếp? Nó mong muốn một ngày tìm lại cái cảm giác được một lần nữa tung bay như những chiếc lá vàng rơi kia.
Rồi sau khi những chiếc lá vàng không còn rơi nữa. Nó nhìn lên trên cành cây cao nơi có những chiếc lá xanh đang phất phơ theo cơn gió. Nó thấy những chiếc lá xanh đang ngã màu từ từ. Từ một vệt vàng nhỏ, rồi lại lớn dần, lớn dần rồi một ngày nó sẽ là một chiếc  lá vàng. Rồi chiếc lá vàng sẽ nhẹ nhàng rời khỏi cành tơ sau khi đã thực sự làm một chiếc lá trên cành. Nhẹ nhàng mà bay theo những cơn gió mà điểm đến cuối cùng là mặt đất ấm êm.
Chiếc lá lại tự hỏi: Tại sao không phải là mình?
Rồi chiếc lá xanh cứ nhìn theo từng chiếc lá chuyển từ xanh sang vàng rồi rời cành rồi bay theo gió mà trong lòng nó đầy tiếc nuối cùng với câu hỏi: Tại sao không phải là mình? Nó nhìn mãi cho tới khi nó héo úa và chết đi.
Chiếc lá xanh tội nghiệp cứ nhìn mãi vào chiếc lá vàng mà nó quên rằng chiếc lá vàng trước đây cũng từng đã xanh. Chiếc lá vàng đã thực sự trải qua vòng đời của một chiếc lá. Mọc chồi, xanh tươi, già úa và “lá rụng về cội”, và khi đã về cội rồi thì nó cũng không còn gì để hối tiếc. Và quan trọng là khi đã trở thành lá vàng thì nó cũng biết rằng sau khi rời cành thì nó sẽ về với đất chứ không mãi bay theo cùng gió. Chỉ vì một phút hấp tấp mà chiếc lá xanh đã bỏ phí cuộc đời của chính mình khi nó nhìn vào chiếc lá vàng mà tồn tại.
****
Chiếc lá rơi ngoài khung cửa. Có con mèo ngồi ngắm nhìn những chiếc lá đang rơi qua tấm kính. Đôi mắt nó cứ lừ đừ thả hồn theo chiếc lá. Một chiếc lá vàng rơi, hai chiếc lá vàng rơi, rồi có một chiếc lá xanh rơi giữa những chiếc lá vàng…Trên cành cao có một chú mèo lông vàng đang nằm say giấc. Góc nhìn của nó từ những chiếc lá đang rơi chuyển sang con mèo vàng đang ngủ. Nó nhìn mãi theo con mèo, lá thì vẫn rơi, rồi nó tự hỏi: Tại sao không phải là mình?

 -Quang_

Thứ Ba, 18 tháng 10, 2016

NGƯỜI CŨ EM TỪNG THƯƠNG...

“Mai anh đi rồi em có vui , mai anh xa rồi em có buồn xin hãy giữ cho nhau ngọt ngào này đến mai sau , dẫu khi không còn nhau nữa…” (Muộn _ Khởi My)
Thật là trùng hợp khi bài hát đó vang lên đâu đó giữa con phố động người cũng là thời khắc mà anh nói với em lời chia tay. Từng lời hát, từng lời nói cứ bóp nát trái tim em. Em quay đi rồi anh cũng quay đi để giấu đi những giọt nước mắt muộn màng. Còn yêu thương mà sao lại buông tay?
Bao nhiêu kỉ niệm đẹp bên nhau trong những chiều anh dắt tay em trên con phố này. Bao nhiêu những lần anh choàng vai em mà khẽ nói lời yêu thương và biết bao nhiêu là kỉ niệm ngọt ngào của những ngày tháng bên nhau. Anh có quên sao? Em có thể quên sao? Tim em chỉ còn lại một tiếng vỡ vụn vì đã lỡ làm rơi yêu thương. Em còn nhớ những lần nắm tay em mà anh nghĩ đến những tháng ngày mai sau. Thật đẹp, thật hạnh phúc cho bức tranh màu hồng mà anh và em đã vẽ ra nhưng giờ đây trước mắt em là một màu mây xám khi con đường dài không còn bóng anh. 
Mình xa nhau vì đâu? Đâu phải vì anh hay em hết yêu. Mà là vì yêu quá nhiều nên phải bước đi thôi. Bước đi để ai kia hạnh phúc, bước đi mà chưa kịp nói lời yêu thương muộn màng. Bước đi để lại phía sau nước mắt và bao vỡ vụn trong tim. Em không giận, em không trách anh sao lại buông tay, em chỉ buồn vì đường dài sau này em sẽ không còn ai bên cạnh. Những lúc buồn ai sẽ lắng nghe em rồi ôm em vào lòng.
Nếu biết trước hôm nay mình buông tay thì hôm qua em đã yêu anh nhiều hơn em đã yêu, để lúc mình bước xa nhau thì không còn những luyến tiếc đầy tim này. Ngày mai dù xa nhau thì xin tim mình hãy nhớ về những tháng ngày bên nhau và những ngọt ngào ta đã trao. Đường dài còn mình anh bước đi, em ở lại quay lưng giấu nước mắt chảy dài. Rồi bước tiếp mang theo bao yêu thương, bao nỗi nhớ và bao nỗi buồn.
“Người bước đi thật xa lòng này dường như tan nát , trái tim em giờ đây đã không lối thoát .,..”
Hôm nay lại nghe được bài hát của cái ngày mà mình xa nhau. Tim em lại đau, nhưng môi em mỉm cười, cười vì biết em còn yêu nên tim đau thôi.
Nếu một ngày gặp lại nhau trên con đường dài sau này anh sẽ nói gì?
Một vài câu hỏi thăm sức khỏe, một ánh nhìn mang một chút sượn sùng cùng nỗi buồn đau khó dứt hay một sự hời hợt mà quay lưng đi trốn tránh mặc cho em đứng thẩn thờ?
Đừng như vậy nhé. Mà hãy cứ xem nhau như những nét chữ yêu thương đã viết lên cát và cũng đã bị sóng biển nhẹ nhàng cuốn trôi đi. Không còn bên nhau, nhưng yêu thương vẫn còn đó, đừng ngoảnh mặt mà quay đi trong nước mắt. Nếu không đủ mạnh mẽ để nói vài lời với nhau thì xin hãy giữ lại một chút mạnh mẽ để có thể nâng bước mà bước qua nhau như hai con người xa lạ. Như vậy, em sẽ thấy nhẹ lòng hơn, anh nhé, người cũ em từng thương…


 _KN_
Ảnh mạng

Thứ Hai, 17 tháng 10, 2016

TRÁI ĐẤT NÀY THẬT NHỎ


Trái đất này, nói lớn thì cũng rất lớn, nói nhỏ thì cũng rất nhỏ.
Lớn lắm là vì hai con người phải đi mòn cả đôi chân mới tìm thấy nhau giữa cuộc sống này. Một hành trình khá dài khi mà mỗi người trong cả hai đều phải vượt qua hàng trăm con đường, hàng trăm ngã rẽ. Biết bao lần vấp ngã và biết bao lần lẫn khuất giọt nước mắt trong cơn mưa qua. Cả hai cứ mãi đi tìm, đi tìm một nửa bình yên giữa thế nhân rộng lớn, giữa bảy tỉ người thì biết tìm nhau nơi đâu?
Rồi một ngày, giữa hành trình dài tìm kiếm. Hai ánh mắt, hai trái tim đã tìm thấy nhau sau khi băng qua bao nhiêu thăng trầm yêu thương. Ngay từ đầu ta biết rằng hai chúng ta đang tìm nhau và đã tìm thấy nhau. Hai chúng ta dù đi trên hàng trăm con đường như đang mắc cửi ở giữa cuộc đời nhưng rồi một ngày chúng ta cùng đứng đợi ở một ngã 4 đường, đó là ngày  chúng ta tìm được nhau.
Em vui không?
Anh vui lắm, dù rằng để tìm được em thì trái tim anh đã qua biết bao lần đau thương. Đau nhưng thấy thật xứng đáng khi chúng ta bên nhau và trao cho nhau những hạnh phúc .
Nhưng cuộc đời có lẽ chỉ lập trình để chúng ta tìm nhau và gặp nhau nhưng lại quên viết nên công thức để chúng ta đi chung một con đường. Những mâu thuẫn, những hờn ghen, những yêu thương quá mức đã khiến cho một ngày chúng ta quyết định rời xa nhau cũng ở ngã 4 đường nơi mà ngày nào mình đã tìm được nhau. Em một hướng, anh một phương. Chia tay nhau trong nỗi đau và những lỗi lầm và mong rằng không bao giờ gặp lại. Trái đất rộng nhưng mình tìm được nhau, khi tìm được nhau rồi bây giờ mình lại xa nhau, rồi đi ngược đường nhau giữa Trái đất rộng thênh thang.
Trái đất rộng thì rộng thật, nhưng nó không đủ rộng để hai con người bước qua nhau rồi thì mãi mãi không gặp lại nhau. Bước qua nhau rồi thì đường ai nấy đi. Anh đi theo đường anh, em đi theo đường em. Mình cứ đi ngược đường nhau mà quên đi rằng Trái đất tròn! Rồi mình lại gặp nhau trên con đường dài phía trước, sau khi đã đi hết một vòng. Gặp lại nhau rồi, em có vui không? Một lần nữa mình lại tìm được nhau. Mà sao lần này lại dễ dàng đến vậy khi mà mình đang cố đi  xa thật xa?
Lại tìm thấy nhau rồi, em sẽ làm gì? Bước qua nhau trong vô tình hay chào nhau bằng một nụ cười cho có? Mất nhau rồi, rồi lại gặp lại nhau. Buồn lắm nhưng cũng vui lắm. Buồn vì tim mình một lần nữa cảm thấy nhói nhói vì một con người. Nhưng mà vui vì lại được gặp người xưa, lại thấy ánh mắt dáng hình xưa, và thầm vui vì ai kia vẫn sống tốt. Lần tìm lại nhau này, anh và em có lẽ đã quen với cái bài toán lập trình của số phận. Anh mỉm cười, em mỉm cười rồi lại lạc bước nhau. Lưng quay lưng bước tiếp con đường dài.
Ừ thì Trái đất rộng thật, nhưng nó không rộng bằng hai chữ Nhân duyên. Nên khi tìm được nhau rồi mất nhau là vì chữ Duyên. Gặp lại nhau nữa cũng là do chữ Duyên. Nhưng quyết định lần này tìm lại bên nhau hay không là do anh và em lựa chọn. Và mình đã chọn cách bước qua nhau. Em nghĩ gì khi bước qua nhau? Anh thì thầm mong lại một lần nữa chữ Duyên lại để mình vô tình tìm lại được nhau, bởi vì,..Trái đất này thật nhỏ…
_Kỳ Nguyên_
Ảnh: Google



Thứ Năm, 13 tháng 10, 2016

GIẢ ĐỊNH CHO NGÀY HÔM QUA

Nếu như ngày hôm qua, khi còn là một cậu học trò nhỏ. Tôi thật sự hiểu được yêu là đôi khi phải biết nhẫn nhịn, thì những lúc giận hờn, tôi đã không im lặng mà quay đi mà tôi sẽ ôm thật chặt ai kia trong lòng, sẽ nói rằng dù thế nào đi nữa hãy cùng nhau đi hết con đường ngày mai…
Nếu ngày hôm qua, khi tôi hiểu rằng cuộc sống là một ly cà phê thiếu đường, chỉ có  vị đắng, thì tôi đã không cố mà đi tìm đường để khoấy ngọt cà phê. Mà tôi sẽ học cách thưởng thức vị đắng của một ly cà phê …
Nếu hôm qua, tôi biết cách im lặng, thì hôm nay tôi đã không phải suy nghĩ nhiều về những lời của mình đã từng nói ra…
Nếu thật sự có một chữ “Nếu” cho ngày hôm qua, và bạn là người đặt cho nó những giả định rằng lúc đó bạn sẽ như thế nào.  Bạn có muốn thay đổi nó?
Có lẽ sẽ có hàng trăm chữ “Nếu” bạn muốn nói ra. Ai cũng vậy, suốt một hành trình dài từ lúc lọt lòng cho tới khi già nua, cái chúng ta gặp nhiều nhất không phải là con người, tiền bạc hay gì khác mà đó chính là sự sai lầm, sự vấp ngã. Nhiều lắm những bước đi sai lầm, có khi những sai lầm đó mang đến cho chúng ta biết bao là nỗi đau, sự nuối tiếc. Cho nên từ “Nếu”  thường đi kèm theo cả trăm cái giả định về ngày hôm qua. Chỉ mong rằng ngày hôm qua là những việc xảy ra như cái mà mình đang giả định chứ không phải cái sự thật phủ phàng.
Nhưng có khi nào chúng ta nghĩ lại, nếu như ngày hôm qua chúng ta làm khác đi nó đã từng, mọi chuyện sẽ tốt hơn?
Nếu ngày xưa tôi giữ được người yêu tuổi học trò, thì hôm nay chắc tôi sẽ không  gặp được một người thật lòng yêu thương tôi hơn cả bản thân mình ngày hôm nay. Nếu ngày xưa tôi học được cách thưởng thức cuộc sống là một li cà phê đắng thì ngày hôm nay có lẽ tôi đã quên luôn vị ngọt của đường, trong đầu tôi sẽ chỉ còn vị đắng của cuộc sống mà thôi. Ngày xưa có thể mỗi bước đi sai lầm đều mang cho tôi một nỗi đau, nhưng nó cũng dạy cho tôi những bài học. Những bài học đánh đổi bằng thương tổn và nỗi đau.

Bây giờ cho dù tôi đặt ra bao nhiêu giả định cho ngày hôm qua, nhưng một ngày nào đó khi thật sự có thể dùng chữ “Nếu” để thay đổi ngày hôm qua. Thì tôi chỉ muốn một lần dung chữ “Nếu” mà thôi. Đó  là Nếu như chữ “Nếu” không thể thay đổi ngày hôm qua. Bởi, dù sai lầm, dù vấp ngã nhưng tôi không bao giờ hối hận vì những sai lầm đó và tôi thầm cảm ơn vì nhờ những sai lầm mà có tôi của ngày hôm nay.


Thứ Tư, 12 tháng 10, 2016

CẢM GIÁC ĐẦU TIÊN


Tôi nhớ cảm giác lần đầu tiên tôi lên thuyết trình trước nhiều người là vào năm tôi học lớp 11, tiết sinh học. Tôi đọc bài học trong 15 phút rồi sau đó đứng nói trước lớp suốt 30 phút về bài học hôm đó. Cái cảm giác run run và hồi hộp, mồ hôi thì cứ chảy nhể nhảy ướt cả chiếc áo sơ mi trắng nhưng trong lòng rất hào hứng kèm với một chút tự hào vì một đứa nhút nhát như tôi hôm nay đã tự tin mà đứng trước một tập thể nhỏ để nói thao thao như một thầy giáo thực thụ. Đó là lần đầu tiên tôi thuyết trình trước nhiều người, dù sau này tôi đã thuyết trình rất nhiều, nhưng cái cảm giác hưng phấn của ngày đầu tiên ấy thì chưa có buổi thuyết trình nào thay thế được, dù đó là đứng trước một hội truờng cả trăm người.
Lần đầu tiên tôi tỏ tình là vào năm tôi học lớp 10, trong tiết học tin học. Tôi nói với cô bạn thân  của mình là tôi có thích một bạn gái trong lớp nhưng không dám nói. Cô bạn cứ nằng nặc đòi tôi cho biết đó là ai. Nếu không nói chắc chắn sẽ không yên với cô bạn, nên tôi lấy hết can đảm vẽ lên màn hình vi tính tên của bạn gái đó thật to, tuy hơi ngoằn nghoèo. Cô bạn thân đỏ mặt rồi bỏ đi ngồi chỗ khác. Cái tên trên máy vi tính là tên của cô bạn thân. Tôi thì sau đó bủn rủn hết chân tay. Suốt mấy ngày sau đó thì cô bạn thấy tôi là né đi chỗ khác thôi. Cũng may là sau một thời gian bạn cũng chấp nhận tôi nếu không thì tôi cũng mất hết cả tinh đầu và cô bạn thân. Đó là lần đầu tiên tôi tỏ tình một cô gái.
Lần đầu tiên tôi đi xa một mình là vào năm tôi học lớp 9. Trong năm đó tôi tham gia một cuộc thi vẽ tranh về vệ sinh an toàn thực phẩm và đạt giải khuyến khích. Hè năm đó, lúc đang ôn thi chuyển cấp lên lớp 10, ban tổ chức cuộc thi vẽ đã tổ chức một chuyến đi chơi trải nghiệm một ngày ở khu du lịch Đại Nam (Bình Dương) cho các thí sinh tham gia cuộc thi. Những thí sinh khác đều đi với bạn bè và người thân chỉ có mỗi tôi sao mà chỉ có một mình. trên chuyến xe dài tôi chỉ im lặng mà ngồi ở băng ghế cuối cùng vì cảm giác lạc lõng. cũng may là ở giữa cuộc hành trình có một chị có lẽ biết tôi buồn nên cũng nói chuyện qua lại rồi 2 chị em cùng đi khám phá khu du lịch suốt hành trình còn lại trong niềm vui và nhiều bất ngờ. Đó là lần đầu tiên tôi thực hiện chuyến hành trình dài của riêng mình mà không cần người lớn theo. Và đó cũng  là lần đầu tiên tôi thấy con cọp trắng.
Lần đầu tiên tôi cầm trên tay những đồng lương do chính công sức mình tạo ra là vào mùa hè năm nhất cao đẳng của tôi. Năm đó tôi làm thêm ở một quán cà phê nhỏ trong suốt mùa hè của mình. một tháng đầy khó khăn và trải nghiệm của một đứa được cưng chiều từ nhỏ. Bị la mắng, bị true chọc, làm đổ cà phê, pha chế thức uống…tôi đều trải qua từ những lần đầu tiên ở đây. Ngày cuối cùng làm việc ở đây, tôi nhận được những đồng lương đầu tiên từ chính những giọt mồ hôi mình bỏ ra. Chỉ Một triệu chín trăm nghìn, tôi còn nhớ rất rõ, nhưng nó có giá trị còn hơn cả mấy chục hay mấy trăm triệu mà nhân thế vẫn thích tranh giành. Tôi chạy xe đạp bon bon về nhà, tay thì cầm chắc những đồng tiền mồ hôi. Tôi về khoe với mẹ. Đó là những đồng tiền đầu tiên thực sự của cuộc đời tôi.
Lần đầu tiên tôi biết cảm giác thất tình là vào năm học lớp 11, là cô bạn thân của tôi. Sau bao nhiêu khó khăn thì có lẽ chúng tôi không thuộc về nhau. Sau 1 năm gắn bó thì cũng đến lúc chúng tôi phải buông tay. Tôi buồn, tôi rất buồn. lần đầu trong đời tôi biết đau vì một người, trái tim mình cứ nhói lên. Tôi né tránh, tôi luôn giữ trên mặt mình vẻ lạnh lùng, tôi chỉ muốn rút vào một thế giới của riêng tôi mà thôi…cuộc sống của tôi rối tung lên, không đâu vào đâu. Có đứa bạn thấy tôi như vậy  đã quát thẳng vào  mặt tôi là tôi yêu quá hóa điên luôn rồi, rồi giận không nói chuyện với tôi suốt một  tháng trời. đó là lần thất tình đầu tiên trong cuộc đời tôi. Nhưng có lẽ thời gian đã phủ một lớp bụi dày lên vết thương đó rồi. Sau gần chục năm thì tôi không còn cái cảm giác đau nhói nữa. Thỉnh thoảng thì nhớ, mong mỏi thấy bóng dáng người ta trên đường đời nhưng không còn  buồn hay bi lụy. Tình đầu thường khó phai mà và còn rất đẹp nữa.
Lần đầu tiên tôi viết một bài viết của riêng mình cách đây vài ba năm. Một bài viết về mưa, một bài viết về những nỗi buồn chảy theo dãy nước mưa đổ xuống phía hiên nhà. tôi viết cắm cúi, chăm chỉ. Bao nhiêu tình cảm tôi đều đặt vào đó hết. tôi đã hí hửng mà nhìn mãi bài viết của mình sau khi viết xong. Cứ chốc chốc tôi lại giở ra xem, vừa xem vừa tìm lỗi mà vừa hỉnh cái mũi lên thì bấy giờ mới biết thì ra là mình cũng có khiếu viết mấy mẫu chuyện như vậy nhỉ. Rồi lại thẩn thờ mà vừa nằm nghe mưa vừa hồi tưởng lại mấy dòng chữ cảm xúc trong đầu. bây giờ lật lại nhìn, đọc rồi thì tôi chỉ muốn cất nó đi đâu mất thôi. Sao mà viết tệ quá, không đâu vô đâu, hên là chưa ai thấy nó. Nhưng rồi lại cười thầm rồi cất nó lại vào trong cuốn sổ tay bé nhỏ. Đó là bài viết đầu tiên trong cuộc đời tôi, viết thì lung tung, lỗi chính tả thì cũng chẳng ít, nhưng nó lại chính là bước khởi đầu.

Vậy đó, cái gì cũng có lần đầu tiên. Và không phải lần đầu tiên nào cũng là những bước đường sáng lạng. nhưng dù thế nào, lần đầu tiên vẫn mang trong nó những giá trị nhất định, cái mà mỗi khi nhìn lại chúng ta lại thầm cười rồi thầm cảm ơn những cái lần đầu tiên…

Chủ Nhật, 9 tháng 10, 2016

GÓC THƠ TÔI: MƯA TRONG LỜI CA



Đêm mưa, vang chút lời ca
Một chút tình tứ, một chút hơi buồn
Buồn, vì mấy lời ca
Buồn dùm tình cảm, chia ly hai đường.

Có anh nghệ sĩ kiếp Nghèo
Yêu cô hàng xóm, gửi qua tiếng đàn
Giàu nghèo khổ lắm ai ơi
Cô đi lấy chồng, thiệp hồng gửi anh
Sầu tím nước mắt lưng tròng
Về đâu mái tóc người thương sao đành
Đường tình đôi ngã từ đây
Duyên phận đã vậy
Đừng trách ai vô tình
Đò thì nay đã sang ngang
Sao anh cứ mãi ngóng trông
Gọi đò gọi nhớ dáng ai bây giờ
Ngày xưa anh thích ca vang
Hôm nay đập vỡ cây đàn đau thương
Một chút nhớ gửi một chút thương
Bài ca kỉ niệm còn gởi chút buồn
Căn nhà màu tím hoa giăng
Kia là màu tím Pense vương buồn
Đôi mắt người xưa, nay đã mất
Nhớ chi lời ước, đừng nói xa nhau
Em nay em đã theo chồng
Bỏ lại chuyến tàu hoàng hôn nắng chiều
Chiều sân ga sao anh còn đứng?
Như một cơn mê, anh đã quên lối về

Tình lúa thắm chút duyên trăng
Lòng anh nay đã, thương thêm một người
Đã thương cô út đưa đò
Dù nghèo nhưng vẫn hai trái tim vàng bên nhau
Thôi thì cũng đã hết duyên
Anh xây hạnh phúc nhẫn cỏ trao người.
Còn em anh giữ trong lòng
Nhắc lòng tình nhỏ mau quên thôi mà.

9/10/2016
Ảnh trên mạng

STATUS NGẮN: ĐEM GIẤU NƯỚC MẮT


Phía sau ánh mắt của mỗi con người ai ai cũng đều có một nơi gọi là góc khuất. Ở nơi đó có những nỗi buồn, những niềm vui, những bí mật nho nhỏ mỗi người chỉ muốn giữ cho riêng mình. Và nhiều nhất có lẽ là những giọt nước mắt.

Khi lớn lên, đồng nghĩa với việc nước mắt sẽ ít đi, sẽ không còn những lần khóc nhè vì bị bạn bè trêu chọc, không còn những lần thút thít trong chăn vì bị la mắng…

Không phải nước mắt đã cạn, hay bản thân ai đó mạnh mẽ hơn. Mà đơn giản, vì càng lớn, chúng ta càng nhận ra, giọt nước mắt trong cuộc sống này là vô nghĩa. Sẽ không còn ai dỗ dành khi tôi rơi lệ cả. Khi tôi mệt mỏi nhất, khi tôi buồn nhất cũng sẽ chỉ có mình tôi. Đường dài mình tôi đi trên đôi chân dù yếu ớt nhưng vẫn phải bước đi. Họa chăng là trong mấy lần dầm mưa về thì mượn luôn những giọt mưa làm bình phong cho những giọt nước mắt. Rồi từng ngày, từng ngày, tôi đã không còn rơi nước mắt vì cuộc sống này nữa. Những giọt nước mắt ít ỏi đã được tôi giấu đi mất rồi. Giấu để không ai còn có thể lấy đi những giọt nước quý giá đánh đổi bằng những tổn thương . Giấu ở một nơi chỉ có mình tôi chạm đến được, chỉ mình tôi có thể chiêm ngưỡng những giọt nước long lanh mà mặn đắng. Nơi mà tôi gọi là góc khuất.


Ai cũng vậy, khi đã đi qua một hành trình đủ đầy nước mắt thì sẽ tự khắc mà biết giấu đi những giọt nước mắt của mình. Sẽ ích kỉ hơn, sẽ vì bản thân mình nhiều hơn, để không còn dùng nước mắt để đổi lấy những nỗi đau…
Ảnh mạng

STATUS NGẮN: MỘT CHÚT CHO NGÀY MƯA


   Một ngày mưa khi mà một tâm hồn đang nghiêng mình bên cửa sổ, đôi mắt hơi buồn buồn mang một chút cô đơn trút hồn vào những suy nghĩ đâu đâu. Cứ mỗi độ mưa về, là tôi lại như vậy. Cứ thích ngắm mưa. Bật một vài bài nhạc nhẹ nhàng và tình cảm.
   Màn mưa ngoài kia vẫn cứ rơi. Tiếng nhạc dịu dàng vẫn cứ vang lên. Và tôi, vẫn cứ mông lung.
Tôi thích vừa ngắm mưa vừa nghe nhạc, mỗi lần như vậy đều mang cho tôi một cảm xúc khác nhau. Phần lớn là những cảm xúc buồn, nhưng đôi khi cũng có những nỗi nhớ, những niềm vui nho nhỏ trong tâm hồn cô đơn. Hôm nay cũng vậy, ngoài trời đã đổ mưa, và một cảm xúc đang gõ cửa xin tá túc tạm vào trái tim tôi để tránh những cơn mưa giá lạnh.
   Đó là nhớ!
   Hôm nay không phải tôi đang nhớ về một đôi mắt long lanh hay một tình yêu đẹp. Tôi nhớ một chút về những chuyến đi. Thật là lạ, hôm nay, thay vì nghe những bản nhạc không lời, tôi lại muốn nghe những bản nhạc bolero. Ngày xưa, những người nhạc sĩ sao mà tình cảm đến thế, từng lời ca, từng khúc nhạc đều đi sâu vào trong trái tim này. Nhưng tôi lại không vì nó mà nhớ về những mối tình đẹp mà tôi trải qua, những lời ca ấy cùng tiếng mưa khiến tôi liên tưởng tới những thứ khác bình dị hơn. Cảm xúc  của những cuộc hành trình, cảm xúc khi những ngày mưa, ngồi trên xe và nghe những bài nhạc Vàng. Không biết từ khi nào, cái cảm xúc lâng lâng đó đã khắc sâu lắm vào tâm trí tôi. Mỗi lần lên xe là tôi lại mong mỏi bác tài mở một bản nhạc bolero.
   Nói ra thì hơi dị, nhưng tôi lại rất thích cảm giác ngồi trên xe trong một ngày mưa, nghe một bài hát trữ tình cùng giọng cao ngây ngất, trên con đường đèo cheo leo. Bạn bè tôi mỗi khi nghe tôi tâm sự về sở thích này đều lắc đầu ngao ngán.  Chắc chẳng có ai dám cùng tôi trải nghiệm cái cảm giác tuyệt vời này đâu nhỉ. Có thể do trái tim tôi quá nhiều cảm xúc, nên những hình ảnh ấy đã trở nên lãng mạn trong trái tim tôi. Những chuyến đi Đà Lạt, những trận mưa rào trên con đường đèo nhỏ hẹp là những trải nghiệm đầu tiên của tôi để có những cảm xúc lâng lâng như vậy.
   Thật là đẹp!
   Cái lạnh của mưa,cái tình của nhạc, cái xanh trong trẻo của những rừng thông bát ngát trong màn mưa đã cuốn đi tâm hồn của tôi rồi vậy.
   Hiện tại, dù đang lao đao vì cuộc sống này, dù đôi khi rất mệt, tim tôi vẫn luôn khao khát được vài lần ngồi thong dong trên chuyến xe băng ngang qua con đèo trập trùng đi theo những dãy rừng thông một ngày mưa bay phất phới và nghe một vài bài bolero tình tứ. Và, một bàn tay ấm nóng của một người thật lòng muốn cùng tôi chia sẽ cái cảm giác tuyệt vời này…
_QUANG_
Ảnh trên mạng



Thứ Năm, 6 tháng 10, 2016

STATUS NGẮN: NGẪM

    Cuộc sống này, có những con người bước qua nhau để lại những ấn tượng khó phai, có những khoảnh khắc thoáng qua cũng khiến chúng ta nhớ mãi. Những lúc vui hay những lúc buồn, cảm xúc đã tạo nên những khoảnh khắc. Nó khắc sâu trong tim mỗi con người, nước mắt dù có rơi, trái tim dù đau nhói nhưng nó đã góp phần tạo nên cuộc đời của mỗi con người.
    Mỗi con người, hỏi rằng tim ai mà không mấy lần phải khóc? Nhưng mà khi trái tim đã có quá nhiều vết chắp vá, có đủ những vết sẹo, nước mắt đã không còn dư dả thì con người ta cũng đã biết rằng nước mắt không nên phung phí cho những thứ không cần rửa bằng giọt nước mắt và những trái tim không đáng cho những giọt lệ. Khóc! Sẽ khóc, nhưng sẽ khóc vì những gì xứng đáng với giọt nước mắt.
    Một khi trái tim đã quá nhiều những lớp chắp vá thì khi lạc vào khu rừng công chúa sẽ không còn phí công ngồi khóc mà trông chờ vào ông tiên hiện ra cứu giúp. Đó là truyện cổ tích! Truyện cổ tích chỉ dành cho những trái tim trong sáng. Khi con người đủ trưởng thành thì cũng sẽ tự mình biết nơi nào là nơi dành cho mình, sẽ tự biết rằng những chú lùn dù tốt nhưng cũng không bảo vệ được công chúa khỏi trái táo độc. Bác thợ săn dù giết được con sói thì hai bà cháu Quàng khăn đỏ cũng đã bị tiêu hóa. Vậy nên khi đã trải qua quá nhiều thử thách. Công chúa sẽ tự thân mà đi tìm chàng hoàng tử và trở về nơi thuộc về chính mình, tòa lâu đài. Cô bé Quàng khăn đỏ sẽ dụ con sói đến chỗ bác thợ săn, và kết liễu cuộc đời con sói gian ác.

    Cuộc sống là vậy, không phải cổ tích. Chính bản thân mỗi người khi đã trải qua những năm tháng tắm trong nước mắt thì sẽ biết rằng lúc nào nên bước đi, và giọt lệ quí giá nên dành cho ai.

Thứ Tư, 5 tháng 10, 2016

STATUS NGẮN: SAU MƯA

   Một buổi chiều lạnh lẽo sau  cơn mưa tầm tả. Khi những con đường vẫn còn đọng lại những vũng nước mưa phản chiếu nền trời mây xám, tôi lang thang tìm cho mình một chút khoảng không yên bình.
   Bờ sông chiều nay khá vắng lặng, những chiếc ghế đá ướt nước mưa đã không còn là nơi hẹn hò của những trái tim đang yêu. Cô bán nước đang uể oải dọn hàng ra để bắt đầu cho những cuộc sống về đêm, dọn ra vậy thôi chứ trong lòng không được tốt cho lắm vì hôm nay trời mưa. Mưa dạo này cứ thất thường. Nắng đó rồi lại mưa đó. Không biết đêm nay có khách không khi mà trời lại chuyển mưa rỉ rả. Trời đêm chốc chốc lại nháy đèn trên bầu trời cao như trêu ngươi mấy cuộc mưu sinh buổi phố lên đèn.
   Chợ đêm hôm nay cũng vắng vẻ hơn mọi ngày khi có nhiều gian hàng vắng bóng. Trời mưa quá mà, có nhiều người vì mưu sinh nên cứ thấy bớt mưa là hớt hãy dọn hàng ra bán, được đồng nào đỡ đồng nấy. Người thì hì hục đẩy thùng đồ ra từ chỗ chứa cả mấy trăm mét, người thì lo xếp hàng lên kệ, có người nhanh hơn thì đã cất tiếng rao chào mời mấy con người đang dạo quanh phố phường. Mấy đôi mắt cứ chốc chốc lại dòm lên trời xem trời có chuyển mưa hay không, mà nhìn lên trời đêm thì chỉ thấy mỗi cái màu đen thui thôi, nhưng chắc do thói quen và mấy nỗi lo lắng khi trời đổ mưa.
Mưa phùn hay mưa rào trong đêm thì chỉ mang lại được cái lãng mạn cho mấy cặp tình nhân thôi. Còn với những cuộc đời còn phải mưu sinh dưới vòm trời này thì mỗi khi trời nặng hạt là trong lòng lại nặng thêm một nỗi lo...

   Vậy đó, một buổi chiều tìm chút bình yên của tôi.

_QUANG_
Ảnh: google

GÓC THƠ TÔI: CHỜ NẮNG HOÀNG HÔN



Một chiều có chút gió lay
Sông chiều sóng vỗ, thuyền xa dập dềnh
Lang thang trong một chút chiều
Chờ màu trời trở, chờ chút nắng vàng

Bờ kè mây che,
Lá bay lả lướt,
Chút vàng nắng nhẹ,
Vướng trên cành cao,

Đường chiều một ít dáng ai
Lạc tôi lơ đễnh ngắm chiều sông trôi
Bầu trời chút đỏ, chút cam
Chắc là chút nắng, phía sau mây hường
Nhìn lên cánh én ngang trời
Gió ơi gió đến, mang giùm mây đi
Mây đi để lộ trời chiều
Để chiều trong trẻo, tôi tìm chút đây
Tôi tìm một chút lung linh
Tôi tìm một chút, nắng chiều hoàng hôn.

Buồn, nên thích nắng chiều
Màu chiều có chút trầm tư giống mình
Chiều rồi trời lại sang đêm
Lòng buồn ai hiểu, lòng mình thấu thôi.
Thấu rồi lại thích buổi chiều

Một mình tìm gió, chờ nắng hoàng hôn.

_quang_

Thứ Ba, 4 tháng 10, 2016

STATUS NGẮN: HÒN ĐÁ CỦA CUỘC ĐỜI

Ngày tôi 18 tuổi, khi cuộc sống thảy cho tôi một cục đá. Tôi sẵn sàng mà trả lại cho cuộc sống một chục cục đá rồi cười hả hê mà không màng đến hậu quả từ những hòn đá của tôi ném ra.
   Năm 20 tuổi, cuộc sống lại thảy cho tôi hòn đá. Tôi nhịn, tôi cất hòn đá đó vào và tự hứa với lòng là một ngày nào đó tôi sẽ dùng chính hòn đá này đáp trả lại cuộc sống.
  Năm 25 tuổi, cuộc đời lại tìm tôi và thảy cho tôi một hòn đá. Tôi không trả lại hòn đá, tôi bán nó.
  Năm 30 tuổi, cuộc đời đưa đẩy cho tôi thêm một hòn đá vào đầu. Tôi không nói gì, tôi chỉ viết lên trên cục đá vài chữ “đây là cuộc đời” và để lại bên đường.
  Mỗi bước đi trong cuộc đời con người đều là một hành trình đầy gian nan. Ở đó, chúng ta có thể ăn cả trăm hòn đá từ cuộc đời. Lúc đầu chúng ta sẽ giận sẽ trách đời, sẽ hận đời, nhưng một khi đã đi đến một đoạn đường nhất định và đã nhận được kha khá những cục đá, chúng ta nhận ra một điều, chúng ta đã mạnh mẽ hơn, khôn khéo hơn và có khi lại thầm cảm ơn cuộc đời đã ban cho mình những cục đá.

Có những lúc cuộc sống như quay lưng lại với chúng ta. Nhưng đừng vì vậy mà nghĩ tất cả chấm hết. Hãy đứng dậy mà bước tiếp, cuộc sống cho chúng ta thật nhiều đá không phải để chúng ta vì quá đau mà dừng lại mà là để chúng ta bước tiếp trên những hòn đá đó mà bước đi. Để cuộc sống biết rằng “Tôi” không phải dễ dàng mà gục ngã và tôi sẽ không bao giờ gục ngã.

Ảnh: google

Thứ Hai, 3 tháng 10, 2016

ĐOM ĐÓM

Đom đóm kìa anh ba!
Chiếc ghe nhỏ trôi chầm chậm trong con lạch nhỏ giữa đêm khuya. Trong đêm , tiếng nước trôi, tiếng đêm tĩnh mịch của sông nước miền tây, hai đứa trẻ nghèo ngồi trên ghe mà theo cha của chúng mưu sinh theo những con nước khi tiếng gà đã gáy.
Giữa dòng nước êm đềm trong đêm, lấp lánh lên cùng những vì sao là những đóm sáng lung linh chạy dọc khắp hai bên bờ nơi có những bụi bần mọc rậm rạp. Một khung cảnh đã quá đổi bình thường với những con người lớn đã có quá nhiều thứ phải lo hơn việc thưởng thức vẻ đẹp của những ánh sáng li ti trong đêm. Nhưng với hai đứa trẻ, đó lại là một cái gì đó hết sức diệu kì, hết sức lung linh và đầy những ước mơ trẻ thơ.
-Đom đóm kìa anh ba. Đẹp quá!
-Út có thích không, anh bắt cho út chơi nghen
-Dạ, bắt cho em đi anh ba - Cô bé cười thật to sung sướng. Những ánh sáng lung linh ấy, quá lạ lẫm với một cô bé ngây ngô. Lạ, lạ lắm, mà cũng lung linh lắm.
-Sao con đom đóm nó sáng được vậy anh ba? Nhìn như những ngôi sao trên trời vậy.
-Anh ba không biết nữa út ơi!
-Út biết tại sao rồi nè anh ba!  Anh ba thưởng cho út đi.
Đang loai hoai để tìm bắt những chú đom đóm nhỏ ven những bụi bần, người anh có vẻ lơ đi câu hỏi của cô bé mà tập trung vào chuyên môn để bắt thật nhiều đom đóm cho út.
-Sao vậy út?
-Mấy con đom đóm này là những ngôi sao trên trời, nhưng vì không nghe lời nên bị phạt phải xuống đây làm đom đóm nè. Anh ba thấy út giỏi chưa?
-Woa! Út của anh ba giỏi quá ta. Thôi nhắm mắt lại đi, anh ba thưởng cho út cái này nè.
Cô bé nhắm đôi mắt lại. sự tò mò khiến tim cô bé cứ hồi hộp mãi. Chờ mong món quà của anh ba.
-Nhanh lên đi anh ba, út nôn quá rồi nè!
-Rồi, mở mắt ra đi út!
-Há! Nguyên cái đèn bằng đom đóm luôn anh ba ơi! Anh ba giỏi quá. Út cảm ơn anh ba nghen.
Tiếng cười cứ vang  mãi trong chiếc ghe nhỏ trôi lặng lẽ giữa màn đêm lạnh lẽo. Chiếc lồng đèn đom đóm sáng rực lên giữa muôn vàn ánh sáng li ti của những chú đom đóm cứ như là vầng trăng sáng giữa hàng ngàn vì sao trên bầu trời cao kia. Chiếc ghe nhỏ cứ chìm dần vào màn đêm giữa một khu rừng đom đóm cùng tiếng cười hạnh phúc.

Trời đang về sáng, xa xa phía chân trời kia cũng đã nhen nhóm một màu đỏ đỏ của trời sớm  mơi. Ánh đom đóm cứ mờ dần, mờ dần cho tới khi những ánh sáng le lói ấy chìm dần vào bóng tối. Chiếc ghe nhỏ mang theo tiếng cười cũng đã đi rất xa, rất xa, xa mãi cùng những kí ức tuổi thơ kí ức về ánh đèn đom đóm lung linh.
Ảnh: Google

Chủ Nhật, 2 tháng 10, 2016

HẠNH PHÚC TUỔI GIÀ?

Tôi may mắn được làm một công việc mà ở đó người già nhiều hơn người trẻ, tóc trắng nhiều hơn tóc xanh. Cũng nhờ đó, tôi tiếp xúc và nghe được nhiều câu chuyện cuộc đời của những con người đã “thất thập cổ lai hy”. Thật sự, chăm sóc người già còn khó hơn gấp trăm lần việc chăm sóc người tình sớm nắng chiều mưa của tôi nữa. Khi đã già, con người ta có xu hướng trở về tính cách của một đứa trẻ, thích giận dỗi, thích được nuông chìu,thích được chăm sóc từ đầu cho tới ngón chân và thích những cái đơn giản khác người. Chỉ khác một điều là những con người đã sống qua bao nhiêu thập kỉ, qua bao nhiêu lần thời cuộc thay đổi, dù ít hay nhiều thì họ, những người già cũng mang cho mình những vốn sống đầy ắp sắc màu, và phía sau chiếc lưng còng, mái tóc bạc có khi còn là những câu chuyện của chính họ được viết ra bằng kí ức, bằng nụ cười và cả nước mắt mà tôi đã không ít lần được lắng nghe. Dưới đây là một vài câu chuyện điển hình trong hàng trăm câu chuyện tôi từng được nghe lại từ những con người đã bước qua một cuộc đời.
Câu chuyện thứ nhất, một hôm tôi gặp một bà cụ, cụ ngoài 80, da đã nhăn, bước chân đi chậm chạp và tay cụ lúc nào cũng cầm một miếng khăn giấy vì cụ thường hay bị chảy nước mắt sống. Tuy già nhưng bà cụ có vẻ mang dáng vẻ của một con người “lá ngọc cành vàng” được nuông chiều từ nhỏ đến lớn sống trong sung sướng. Cụ thích được sai biểu chúng tôi đúng như cách của một con người sống trong sự giàu sang nhung lụa, có lúc tôi cũng không thích những thái độ đó của cụ, vì bản tính tôi cũng khá là xét nét. Nhưng nếu nghĩ kỉ lại thì, đó như một thói quen từ bao đời nay của cụ, nó  thấm vào trong máu khi môi trường cụ sống từ nhỏ đến lớn gắn với quan niệm kẻ trên người dưới, nó không thể hiện bản chất con người. Đúng như vậy, có nói chuyện có lắng nghe mới biết, cụ nòi chuyện cũng hòa nhã với mọi người, cũng rất nhẹ nhàng  và cũng rất đáng thương. Đáng thương? Sao lại đáng thương một người từ nhỏ đến lớn sống trong nhung lụa?
Bà cụ đúng là sống trong sung sướng từ nhỏ đến lớn, lúc nhỏ là cha mẹ nuôi, lớn lên có gia đình thì chồng nuôi, chồng mất thì con cái nuôi. Nhưng cái tôi muốn nói là cụ rất cô đơn, cụ có tới bốn năm mặt con. Ai cũng đều có tiền có quyền, ai cũng sẽ phải ganh tị với cụ khi mà có mọi thứ hoàn hảo như vậy, nhưng con cháu giàu có và mạnh ai nấy lo cuộc sống của mình bỏ mặt một bà cụ bơ vơ giữa một ngôi nhà thênh thang thì có nghĩ đó là sung sướng. Sáng sáng cụ lại ra trước cửa mà ngồi nhìn cuộc đời trôi qua qua đôi mắt nhè nhè tuổi già. Cô đơn lâu nắm rồi sinh ra dễ cáu gắt thích la mắng mọi người nên con cháu thường tránh xa, và còn nghiêm trong hơn là sự cô đơn ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe biết nhường nào. Một gian nhà, một con người. Thỉnh thoảng có người bạn già đến nói chuyện cho vơi bớt nỗi buồn một chút.
Có hôm cụ đi bộ đến với chúng tôi, tai chống gậy đi lộm cộm, đi về cũng lồm cồm chống gậy. Hôm sau không thấy cụ đến, chúng tôi cũng lo lắm, hỏi ra mới biết hôm đi về cụ bị trượt té vào vũng sình ngoàii đường, cả người lắm lem bùn đất. May mà có người tốt bụng đỡ dậy mà đưa về đến nhà. Chúng tôi nghe mà muốn nghẹn lại. Hôm về thấy cụ đợi lâu quá chúng tôi có hỏi về số điện thoại của người thân để đến rước về. Cụ chỉ cười một nụ cười như đang mếu mà nói nhà đơn chiếc lắm con, con mấy đứa mà tụi nó lo đi làm hết rồi, mỗi đứa ở một nhà, nhà có mấy chiếc xe mà không có ai đi hết, tụi nó đi làm hết rồi, điện thọai không ai bắt máy đâu con, thôi để bà đi bộ về… cứ như vậy mà bà từ chối hết lần này đến lần khác khi chúng tôi hỏi xin số điện thoại gia đình. Có đau không chứ khi mà một con người sống qua gần một thế kỉ, đến cuối đời lại phải lòm còm chống gậy bước đi một mình giữa cuộc đời này ở những thời khắc cuối đời mình mà cũng không biết bản thân minh sẽ đi có về được đến nhà hay không?
Câu chuyện thứ hai, có lẽ không đau thương như bà cụ ở trên mà là ngược lại, có lẽ tôi nên gọi là sự viên mãn? Vâng cũng là một khách hàng ở chỗ chúng tôi, mà phải đúng hơn là một đôi, một cặp vợ chồng già. Ông cụ tầm bảy mươi mấy. Lưng cong hơn cả chữ C, do di chứng trong một lần tai nạn khiến cụ gần mấy mươi năm chỉ nằm nghiêng một bên. Cuộc sống cực khổ, gia đình khó khăn. Hai ông bà già sống thanh đạm trong một ngôi nhà nhỏ giữa rừng dừa bạt ngàn, cùng con cháu, tuy không khá giả nhưng mỗi ngày đều gần bên mà chăm sóc đôi vợ chồng già. Đôi bạn già trên chiếc Honda cub 50 cũ kĩ cứ sáng sáng lại đèo nhau đến với chúng tôi. Da đã nhăn, mắt mờ, răng rụng gần hết, nhưng trên khuôn mặt ấy, luôn mang một vẻ lạc quan, yêu đời và tràn đầy sức sống. Đôi vợ chồng già vẫn cứ tình tứ như một cặp vợ chồng trẻ vậy, mà có khi còn hơn nữa chứ. Còn nhớ ngày đầu tiên ông cụ dẫn bà cụ đến với chúng tôi, tôi có hỏi một câu xin mạn phép trích nguyên văn “ Hôm nay  Ba Bảy dắt phu nhân theo nha!” ông cụ cười nắc nẻ mà đáp lại ngay “không phải phu nhân, mà phải gọi là tình yêu” Tiếng cười mọi người vang lên trước câu nói vừa tình mà vừa nhí nhảnh của cụ. Còn bà cụ thì vừa e thẹn vừa hạnh phúc. Thật sự nhìn hai người già này mà tôi cũng hằng ước ao sau này mình cũng tìm được một tình yêu đẹp, lâu dài và hạnh phúc như vậy.
Có hôm, cụ kể với tôi rằng, hôm trước đi khám bệnh ở bệnh viện, bác sĩ có cho bà cụ uống thuốc  trị bệnh của người già. Bà cụ uống rồi thì tự nhiên lại chóng mặt và đứng không vững suýt té. Thấy vậy ông chồng già liền không cho uống thuốc đó nữa chứ, kêu bà cụ ở nhà nằm nghỉ ngơi, đừng có mà uống thuốc đó nữa, không có tốt! Thật sự, có lẽ ông cụ sau mấy mươi năm chung sống từ thời thanh xuân tình yêu nồng cháy cho đến nay đã thành hai ông bà già răng rụng gần hết thì bà cụ vẫn là món báu vật lớn nhất đời ông. Tôi thấy được một tình yêu đầy trọn vẹn của đôi vợ chồng nghèo, một chút trẻ con, một chút e dè và một chút nồng cháy cho một tình yêu tuổi già, một tình yêu trăm năm.

Hai câu chuyện, hai cuộc đời, một đầy những sự đáng thương cho một con người sống trong nhung lụa cô đơn, một đầy những tiếng cười hạnh phúc của một cặp vợ chồng già dưới mái tranh nhỏ. Thế nào là hạnh phúc tuổi già? Tuổi trẻ, có khi chúng ta cứ mãi mê chạy theo những danh lợi xa hoa mà bỏ qua tất cả, bỏ qua những con người sẵn sàng đến bên ta và theo ta tới cuối đời. Ta chỉ thấy một tương lai nhàn hạ  khi đứng trên một núi tiền tài danh lợi. Nhưng khi bước sang tuổi xế chiều, khi tiền tài đã có, chúng ta nhận ra nó không hoàn hảo như mình đã nghĩ, không có con cháu bên cạnh, không có bạn bè, rồi khi đó lại thấy ghen tị với một đôi vợ chồng già ngày ngày chạy chiếc xe cà tàn trên đường phố. Ai cho tôi với? Ai cho tôi trở lại để để dành cho mình một chút hạnh phúc tuổi già?




Thứ Bảy, 1 tháng 10, 2016

GÓC THƠ TÔI: NHỊP ĐẬP


Một nhịp đập, anh dành cho em
Lời trái tim, anh giấu từ bao ngày
Trong lá thư, trong nét chữ vội vàng
Hai nhịp đập, anh dành cho em
Chút nhớ nhung, khi mưa vội rửa
Con đường vắng, nhưng không sạch nhớ thương
Ba nhịp đập, anh dành cho em
Trong ánh nhìn, lén lút và thờ ơ
Lúc em cười, lúc em vội bước đi
Bốn nhịp đập, anh dành cho em
Trong mộng mị, trong từng giấc mơ
Để gặp em, để ôm chặt lấy em
Và đây,
Nhịp thứ năm, anh vẫn dành cho em
Là những lần, chờ em nơi đường vắng
Đếm lá rơi, đếm bước đến bên em
Nhịp thứ sáu, anh dành cho em
Những giận hờn, những lúc hờn ghen
Tim hối hả, chúng ta bao lần tưởng như vỡ tan
Nhịp thứ bảy, anh dành cho em
Là nhịp thở, là nhịp đập con tim
Tiếng thình thịch khi ôm em thật chặt
Nhịp tim anh, nhịp tim em

Đã hòa chung một nhịp rồi em ơi
Ảnh trên mạng