Trong một thị trấn nhỏ xa xôi kia. Nơi cuộc
sống của con người ta trôi qua thật yên bình, không đông đúc, không ngột ngạt
như ở thành phố lớn ngoài kia, những con đường khá là thưa vắng tỉnh thoảng có
một vài chiếc xe tải và xe hơi chạy qua lại, có những con phố với những hàng rẻ
quat vàng rộ hai bên đường tạo nên một màu sắc tươi sáng tô điểm thêm cho vẽ đẹp
bình dị của phố huyện xa xôi này.
Thấp
thoáng đâu đó giữa những ngôi nhà cổ kính mang dáng dấp Tây Âu có một ngôi nhà gỗ, nhỏ
bé, nhưng tràn đầy màu sắc. Đó là ngôi nhà 2 tầng bằng gỗ với một màu hồng
tươi, mái ngói đỏ nổi bật. Chấm phá thêm cho màu hồng tươi là những bụi dây leo
đủ kiểu bao phủ một góc ngoài ngôi nhà, những bông hoa đủ màu sắc tô điểm thêm
cho cái nền lá xanh thẳm ấy thêm phần sặc sỡ. Cạnh bụi hoa lá rực rỡ kia là một
biển hiệu khá đơn giản với miếng gỗ màu tự nhiên phủ lên một lớp sơn bóng cùng song
chữ “Hoài Niệm”.
“Hoài Niệm”, cái từ luôn khiến cho ai nghe
nó cũng tuôn trào hàng ngàn thứ cảm xúc khác nhau. Có vẻ như đây là một quán ăn
hay một quán coffe được trang trí theo kiểu hoài cổ. Và với màu hồng tươi của
ngôi nhà thì có lẽ chủ của nó là nữ, và rất yêu đời. Chi bằng suy đoán sao
không vào trong để biết thực sự sau hai chữ “Hoài Niệm” kia là gì nhỉ.
Tôi bước lên cái bậc thềm bằng gỗ của ngôi
nhà màu hồng. Ở đây có một chiếc bàn tròn mặt gỗ và chân bằng sắt với những hoa
văn uốn lượn thật đẹp mắt. Cạnh đó là chiếc ghế khung sắt cũng khá đẹp mắt, có
lẽ là chung một bộ với cái bàn. Trên bàn có một tách cà phê đang uống dở, và một
tờ báo của ngày hôm nay. Tôi mở cánh cửa khung gỗ và lắp kiếng màu nâu vàng để
bước vào tìm cho mình câu trả lời cho câu hỏi tôi đặt ra ngay giây phút đầu tiên khi nhìn thấy
ngôi nhà. Leng keng leng keng…tôi đã bị giật mình bởi cái tiếng chuông báo ở cửa. Thật
là lạ, chỉ mới tiếng chuông thôi mà tôi lại liên tưởng đến tiếng “leng keng” của
chú bán cà – rem này xưa, khi còn bé tôi cứ trong ngóng cái món vừa ngọt ngào vừa mát lạnh này, tiếng chuông kêu của xe
cà-rem tôi cứ tưởng chẳng bao giờ nghe lại được nữa vì bây giờ cũng ít người
bán loại đặc sản gắn liền với tuổi thơ ấy rồi, vậy mà hôm nay một lần nữa tôi lại
nghe thấy chúng, thật là tuyệt vời.
Khi tiếng “Leng keng” của xe cà-rem đã lui dần
vào tiềm thức thì bất giác tôi mới nhận ra đây không phải là nhà hàng cũng
không là quán coffe, mà là một cửa hàng đồ chơi.
- Cháu
cứ xem tự nhiên nhé, ông phải sắp xếp thêm một số món đồ chơi lên kệ. - Một giọng
nói ồm ồm nhưng ấm áp vang lên. Hóa ra là ông chủ của cửa hàng này, không phải
một cô chủ yêu đời như tôi đã nghĩ.
- Dạ…cháu…cứ
tưởng đây là quán coffe, cái tên Hoài niệm làm cháu,,….. -tôi ngớ người ra
không biết phải nói gì
Ông lão cười rang: cháu là khách du lịch hả,
ông cũng gặp nhiều khách bị nhầm lẫn như cháu vậy. Có lẽ ông cũng nên nghĩ đến
việc mở thêm kinh doanh quán cà phê trong cửa hàng đồ chơi quá, chắc sẽ kiếm được
bộn đấy cháu. Ha ha ha
Câu nói đùa của ông chủ như xua tan những ngỡ
ngàng trong tôi. Thôi đã lỡ rồi sao mình không khám phá nơi này luôn.
Cửa hàng khá ngăn nắp, với hàng trăm món đồ
chơi đủ màu sắc. Nhưng để ý kỹ, những món đồ chơi này đã sản xuất từ rất lâu rồi,
có cái còn lớn tuổi hơn cả tôi nữa. Cửa hàng này nhìn cứ như một của bảo tàng của
những món đồ chơi vậy.
- Thật tuyệt! - Tôi thốt lên - Nhìn cái xe hơi này này, ngày
xưa cháu cũng có một cái y hệt như vậy, cả cái hộp nhạc này nữa. Tôi mở nhạc
lên, tiếng nhạc du dương vang khắp cửa hàng nhỏ. Tôi lim dim đôi mắt hoài
niệm về những ngày xưa khi tôi còn là một cậu nhóc, ngày tháng ấy thật đẹp. Bây
giờ tôi mới hiểu tại sao lại có hai chữ “Hoài Niệm” ngoài kia. Cửa hàng đã lưu
giữ những giá trị của tuổi thơ qua những món đồ chơi. Qua năm tháng, kinh tế kĩ
thuật cuộc sống con người ngày càng hiện đại kèm theo đó những món đồ chơi gắn
liền với tuổi thơ cũng biến tướng mất dần đi sự lành mạnh phù hợp với tâm hồn
trẻ thơ.
- Nơi
này giống bảo tàng hơn là cửa hàng ông nhĩ?
- Có
lẽ là vậy, không phải ở đâu cháu cũng tìm thấy những món đồ chơi này đâu nhé.
- Nhưng
ở đâu ra mà ông có nhiều đồ chơi thế?
- Trước
kia ông từng là ông chủ của một nhà máy
sản xuất đồ chơi lớn đấy cháu . Đồ chơi ngày xưa chú trọng đến cả chất lượng sản
phẩm lẫn tính giáo dục nên sản phẩm của chú rất được ưa chuộng trên thị trường.
Những món này làm bằng thủ công nên rất tinh tế và cũng rất an toàn. Lúc trẻ ta
có ước mơ là sẽ có một nơi trưng bày tất cả những món đồ chơi mà ta có. Vì vậy,
mỗi lần nhà máy của ta sản xuất ra một
món đồ chơi mới, ta luôn giữ lại một cái, dù sao nó cũng là những đứa con tinh
thần của ta và anh em công nhân trong nhà máy.- Ông chủ cửa hàng cười nắc nẻ
nhưng hạnh phúc khi nhắc về cái thời hoàng kim của đồ chơi thủ công.
- Và
giờ ông có cả một bộ sưu tập đồ sộ như thế này.
- Đúng
vậy, bên cạnh đó ta còn mua vào những món đồ chơi củ, hỏng và sữa sang lại
chúng, như cháu thấy cái búp bê gỗ này này, ta tìm thấy nó bị băng ở một góc xó
trong bãi rác. Bị hư hại rất nặng gần như không thể sữa được. ta mang về và cần
mẫn sữa chữa và hồi sinh lại nó.
- Wao,
nếu ông không nói thì cháu không nghĩ nó từng bị hư nặng như vậy, nó thật đẹp.
- Thế còn nhà máy sản xuất của ông giờ ra sao?
![]() |
| Ảnh minh họa |
Ông chủ cửa hàng trầm ngâm một hồi: Khi cuộc sống con người ngày càng phát triển,
nhu cầu của con người cũng ngày càng
thay đổi, sản xuất đồ chơi cũng vậy. Người ta bắt đầu ưa chuộng những sản phẩm
đồ chơi điện tử bằng nhựa mang hơi hướng của một cuộc sống hiện đại và công
nghiệp hóa. Những nhà máy sản xuất đồ chơi thức thời cũng bắt đầu chuyển hướng
sang sản xuất đồ chơi điện tử, chạy theo lợi nhuận và dần dần ăn nên làm ra. Trong
khi ta cùng một vài nhà máy đồ chơi thủ công lúc đó vẫn muốn đi theo con đường
sản xuất truyền thống này như là một hình thức phản đối những món đồ chơi tân
tiến kia.
- Và
rồi…
- Trong
cuộc chiến đó, bọn ta đã thua cháu à….doanh thu nhà máy ngày càng sụt giảm theo
từng năm mặc cho mọi cố gắng của ta. Và
rồi ta phá sản..
Ông nói mà giọng cứ trầm lại. Nghe tới đó tôi cũng thấy
đồng cảm với những món đồ chơi nằm trên kệ kia. Thời đại của chúng đã qua lâu rồi, ngày nay là thời đại của những món đồ chơi công nghệ không chỉ khiến cho những
đứa trẻ không còn cùng nhau chơi những món đồ chơi thật đẹp vừa được bố mua
cho, mà còn khiến cho những mối quan hệ giữa con người với con người ngày càng
xa cách nhau hơn.
Đang miêng mang suy nghĩ lung tung thì ông
chủ quán tiếp lời: Dù nhà máy không còn, nhưng khát khao lưu giữ những giá trị
tinh tế của tuổi thơ của ta vẫn không bị
dập tắt. Và cháu thấy đấy, ta tự hào vì
những gì ta đã làm được ngày hôm nay - Mắt ông chủ sáng ngời lên khiến tôi cũng
thấy ngập tràn hy vọng một ngày nào đó những món đồ chơi sản xuất thủ công này
sẽ tìm lại được vị trí của mình trong trái tim những đứa trẻ.
Đôi khi cũng có một vài đứa trẻ đến và rất
thích thú với những món đồ chơi của ta. đó như là một niềm động viên cho một
ông lão bán những món đồ chơi lỗi thời vậy – ông cười vui sướng
Có lẽ tôi sẽ phải hối tiếc rất lớn khi chỉ
đi ngang qua ngôi nhà màu hồng và lưu lại một tấm “Selfie” rồi tiếp tục cuộc
hành trình lặng lẽ của mình. Tôi đã ở lại trò chuyện với ông chủ cửa hàng đến tận
chiều tối khi ánh nắng đã ngã màu vàng và mặt trời đã lắp ló phía ngọn núi
xa xa, giữa thế giới của những món đồ chơi thủ công mang vẻ đẹp đầy mê hoặc. Tôi
đã mua chú búp bê gỗ (mà tôi gọi là Hoài Niệm) mà ông vừa hồi sinh được từ bãi
rác. Cảm giác của tôi lâng lâng cứ như một đứa trẻ mua được một món đồ chơi mới
toanh từ những đồng xu mà chú ta dành dụm biết bao lâu mới có được.
Tôi tự
hứa với lòng là khi về đến nhà tôi sẽ lục
trong kho và tìm lại nhưng món đồ chơi ngày xưa của mình, đặt chúng ở những nơi
thật đẹp trong phòng cùng chú búp bê người gỗ để mỗi ngày tôi đều có thể thấy
chúng. Những món quà gắn liền với kí ức tuổi thơ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét