Chủ Nhật, 31 tháng 7, 2016

SPIRITED AWAY VÀ TÔI

Hôm nay là một ngày chủ nhật thật đẹp trời, những ánh nắng chiếu sáng khắp con đường nhỏ với những hàng cây xanh rợp bóng mát dọc theo hai con đường bê - tông uốn lượn mềm mại như một dãy lụa vắt ngang vùng đất xanh tươi.
   Có lẽ tôi hơi thụ động so với bao nhiêu người khi dành ngày cuối tuần của mình bên chiếc laptop và xem phim, đúng hơn là phim hoạt hình, thay vì đi chơi cùng bạn bè. Tôi không hẳn là một  Fan cuồng phim hoạt hình. Tôi xem  một cách có chọn lọc, theo cái mà tôi thích. Thường thì anime Nhật Bản là tôi thường xem nhất. Có những bộ tôi đã xem từ khi còn bé tí cho đến giờ tôi vẫn còn xem, chúng gắn liền với tuổi thơ của tôi, lớn lên cùng tôi. Có khi bạn sẽ nói, lớn già đầu rồi mà vẫn xem thứ dành cho trẻ con sao? Tôi không quan tâm lắm. Với tôi, anime Nhật như là một nghệ thuật vậy, mà nghệ thuật thì đâu có phân biệt độ tuổi phải không?


   Trở lại với ngày chủ Nhật của tôi. Hôm nay tự nhiên tôi lại muốn xem lại Spitrited away (Vùng đất linh hồn.) Bộ phim này tôi đã xem khá lâu và nhiều lần rồi nhưng vẫn thích xem đi xem lại. Không phải vì nó là bộ phim hay nhất hay thành công nhất của Studio Ghibli, vì Ghibli còn rất nhiều bộ phim rất hay như Totoro, Howl’s moving castle, KiKi’s deliver service, The cat’s return….tất cả chúng đều là những tác phẩm tuyệt vời.
   Spirit away, câu chuyện về cô bé Chihiro lạc vào một vùng đất đầy huyền bí của những linh hồn, những vị thần, yêu tinh và hành trình giải cứu cha mẹ của mình. Tất cả tạo nên một sức hút trong tôi từ tạo hình, tính cách nhân vật cho đến khung cảnh lung linh trong phim. Một bộ  phim mang trong mình những giá trị cao cả về tình bạn, tình yêu và gia đình.


  Trước tiên nói đến tạo hình. Từ đầu bộ phim, tôi đã bị gây tò mò bởi bức tượng thần bí mà Chihiro thấy trên xe. Nó là gì? Nó có ý nghĩa gì? tại sao nó lại ở đây? Một loạt câu hỏi về bức tượng lạ.
   Rồi một đường hầm bí hiểm dẫn đến một cánh đồng hoang với những ngôi nhà bỏ hoang phủ đầy cỏ xanh. Đây là đâu? Cha của chihiro đoán đây là một công viên giải trí bị bỏ hoang thời kì đại suy thoái kinh tế. Nghe vậy thôi cũng thấy thật hấp dẫn rồi! Tuy xem trên màn ảnh nhưng tôi cũng thấy choáng ngợp trước vẻ đẹp của cánh đồng hoang ấy. Ước gì nơi này có thật. Đó là những gì tôi nghĩ đến khi xem đến đây. Nhưng thật sự, ấn tượng nhất với tôi chính là tòa nhà to lớn, nhà tắm hơi, của Yabaiba, một lão phù thủy ranh ma và tham lam. Một con đường đầy hoa hai bên dẫn đến một chiếc cầu gỗ màu đỏ. Bên kia cầu là một công trình đồ sộ mang đậm phongg cách Nhật bản với hàng mái ngói vút cong, uống lượng, tất cả nhìn ra như là một tòa lâu đài, hay đúng hơn là dinh cơ như Yabaiba đã nói. Có lẽ đã có một sự kết hợp nhẹ giữa văn hóa châu âu và Nhật bản khi toàn bộ tòa kiến trúc nằm trên một mõm đá cao tách biệt chỉ và nối vời bờ bên kia bởi chiếc cầu màu đỏ. Hình tượng tòa nhà tạo ấn tượng mạnh nhất với tôi khi cả cùng đất xung quanh mõm đá trở thành một vùng biển đầy nước  mênh mông. Hình ảnh này làm tôi liên tưởng đến những tòa lâu đài rộng lớn trên một ngọn núi, hòn đảo nhỏ tách biệt như trong truyện cổ tích Châu âu. Bên trong “nhà tắm công cộng” cho thần linh và yêu tinh cũng mang đậm phong cách Nhật Bản với kiến trúc gỗ, trang trí những hoa văn sặc sở và độc đáo. Nhưng khi bước vào phòng làm việc của phù thủy Yabaiba thì hoàn toàn là một kiến trúc phương tây.  Thú thật, tôi chỉ muốn nơi này thực sự tồn tại trên thế giới này. Chúng quá hoàn hảo, quá dẹp.
   Thật ngưỡng mộ đạo diễn Hayao Miyazaki, khi toàn bộ những khung cảnh, chi tiết tinh xảo hoàn hảo này đều được sáng tạo bằng tay, thật sự rất tuyệt vời.  Nhưng nghĩ kĩ lại. Nếu xây dựng bộ phim này bằng kĩ xảo thì có lẽ sẽ không bao giờ tạo ra được những tạo hình đẹp và tinh tế như vậy. Một trong những yếu tố quan trọng tạo nên sự thành công cho Spirited away.
Những giá trị quý giá trong Spirited away


   Mỗi bộ phim của Studio Ghibli đều mang trong mình những giá trị cao đẹp và sâu sắc. Spirited away cũng không ngoại lệ. Xuyên suốt bộ phim là bài học về những giá trị của tình yêu, tình bạn và gia đình. Tình yêu của cô bé Chihiro dành cho pháp sư HaKu tuy vẻ ngoài lạnh lùng nhưng trái tim vô cùng ấm áp, người đã bảo vệ và giúp đỡ chihiro trong cuộc hành trình giải cứu cha mẹ. Những người bạn chân thành như Rin và Kameji luôn sẵn sàng giúp đỡ, che chở Chihiro. Tình cảm gia đình sâu sắc khi Chihiro sẵn sàng làm mọi thứ chỉ để cứu cha mẹ trở lại làm người.
Nhưng…
   Với tôi, bộ phim này còn chứa đựng nhiều hơn những giá trị chân thực về cuộc sống qua hình tượng các nhân vật trong bộ phim này.
  Sự tham ăn của cha mẹ Chihiro, đây là nguồn cơn cho những sự việc diễn biến sau này của bộ phim. Một bài học đắc đỏ về sự thiếu lịch sự khi cả gan dung những món tráng miệng dành cho những vị thần và linh hồn của Yabaiba. Với người Nhật, phép lịch sự rất quan trọng, hình ảnh hai người ăn ngấu nghiếng mọi thứ khi không có sự đồng ý của chủ nhân những món ăn này. Đúng hơn là họ đã thể hiện sự bất lịch sự và việc bị trừng phạt biến thành heo là một lời nhắc nhở khắc khe con người ta về phép lịch sự. Chúng ta cũng thấy bài học về lịch sự thể hiện rõ hơn khi Chihiro gặp Kamaji và Rin lần đầu tiên. Bài học về phép lịch sự trong chào hỏi và lời cảm ơn.
   Vô Diện (No Face), một tên đeo mặt nạ kì dị, im lặng, hiền hòa bỗng chốc hóa thành một con quái vật phàm ăn. Hình tượng Vô Diện vung ra  những hạt vàng sáng lấp lánh bên dưới là những kẻ đang chen chúc tranh nhau nhặt khiến tôi liên tưởng đến đồng tiền hay sự tham lam. Tôi nhớ hình ảnh Vô Diện lúc ở cùng Zaniba thật hiền hòa biết bao. Hắn như đồng tiền vậy, những kẻ tham lam luôn muốn hắn thật nhiều, thật nhiều. Sự tham lam của họ nuôi lớn hắn, nhưng lòng tham là mãi mãi không bao giờ là đủ cả đó chính là lí do vì sao hắn luôn miệng “Ta đang rất đói!” và đến một lúc nào đó, những kẽ tham lam kia không còn thỏa mãn được cơn đói của hắn thì họ cũng trở thành bữa ăn ngon lành của hắn mà thôi. Nhưng khi cạnh những  con người đơn thuần không bị trói buộc bởi đồng tiền và lòng tham như Chihiro, Zaniba  thì Vô Diện thật hiền hòa, im lặng, cứ như hắn đã được thuần hóa bởi sự ấm áp của tình yêu thương, và nơi yêu thương tràn ngập thì không bao giờ có chỗ cho sự tham lam và ích kỉ. Cuộc sống chúng ta cũng vậy, khi chúng ta bị lòng tham thao túng, thì chỉ muốn có nhiều hơn chẳng lúc nào thấy đủ cả đến một lúc nào đó chính chúng ta lại trở thành nô lệ của lòng tham, tiền bạc. Ngược lại, khi chúng ta quý trọng những thứ mình đang có, sống trong tình yêu thương và không bị lòng tham làm mờ mắt thì cuộc sống thật yên bình và thanh thản.


    Vậy còn Yabaiba? Một lão phù thủy xấu xa,  xảo quyệt  và tham lam. Đúng là vậy! Nhưng khi xem đến đoạn “Giang Thần” đến “Dinh Thự” của bà ta giữa đêm trời mưa to với hình hài không thể nào nặng mùi hơn. Tôi lại thấy bà ta có thật nhiều thứ tôi cần phải học hỏi. Vị thần sông mang trên mình một lớp bùn sình nhơ bẩn khiến ai cũng nghĩ rằng ngài là một “Linh hồn nhơ nhuốc”,  ngài đi đến đâu thì những ánh đèn vụt tắt đến đó. Vậy tại sao Yabaiba lại chấp nhận một vị khách nhơ bẩn bốc mùi nồng nặc đến nỗi tô cơm mới chuẩn bị xong của Rin cũng bị hư dù chỉ là khi ngài ngang qua. “Ta có linh cảm đây không đơn giản là một linh hồn nhơ nhuốc!” chỉ một suy nghĩ thoáng qua cũng khiến lão quyết định chấp nhận vị khách nặng mùi này. Yabaiba đã có một nhận định hoàn toàn đúng về khách hàng của mình, đây là một điều vô cùng quan trọng trong kinh doanh, một khách hàng tiềm năng không nhất thiết phải ăn mặc sang trọng. Một người kinh doanh giỏi phải biết đánh giá khách hàng tiềm năng không chỉ dựa vào vẻ bề ngoài. Thứ hai tôi học được ở Yabaiba là thái độ niềm nở đón chào dù khách hàng của mình là ai, làm gì. Đấy, dù là người như thế nào thì đều có thứ tốt đẹp để chúng ta học hỏi, dù đó có là kẻ thù của chúng ta cũng vậy. Đáng học hỏi là vậy, nhưng một thứ cần lên án của Yabaiba là quá chiều chuộng đứa con Bou bự con của mình. Nhìn sự chiều chuộng của lão tôi lại nghĩ đến những bậc cha mẹ ngày nay chăm sóc con cái của mình cũng không khác gì mấy Yabaiba. Điều đó đã tạo điều kiện cho những đứa trẻ ngày càng hư hỏng và lì lợm. Thật may khi Bou đã được một bài học và sự dạy dỗ lại từ Zaniba, nhưng liệu những đứa trẻ ngoài đời kia có may mắn như Bou khi toàn nhận được sự chiều chuộng từ cha mẹ?
    Nhắc đến vị “Giang Thần” của chúng ta? Ý nghĩa gì từ hình ảnh trước và sau khi đến nhà tắm công cộng của Yabaiba? Trong một bài viết về Spirited away tôi đọc được có đề cập “Việc làm sạch Dòng sông Linh hồn là dựa trên một sự kiện có thực mà Hayao Miyazaki từng trải qua, khi mà ông tham gia làm sạch sông và loại bỏ đi nhiều thứ, trong đó có một chiếc xe đạp.” Dòng sông linh hồn hay “Giang Thần” là đại diện cho hình ảnh những dòng sông đã bị ô nhiễm như thế nào khi sự phát triển kinh tế và công nghiệp đã đẩy bao thứ xuống dòng sông hiền hòa, làm thay đổi bộ mặt của những dòng sông xanh trong một cách trầm trọng. Thậm chí trong quá trình phát triển đô thị nhiều dòng sông đã bị lấp mất như dòng sông của HaKu trước đây. Và chúng ta cũng thấy được cái rác thải mà thần sông phải mang theo nhiều đến mức nào khi mà chúng lắp gần hết cái bồn tắm lớn. Một hình ảnh dòng sông ô nhiễm nhưng cũng là một thông điệp to lớn hơn nữa về sự tác động của con người đến tự nhiên ngày càng nghiêm trọng đến mức nào.

   Một bộ phim hay, luôn mang trong mình những giá trị sống sâu sắc. Với tôi Spirited away đã mang đầy đủ những yếu tố của một bộ phim hay. Có thể những suy nghĩ của tôi không nằm trong dụng ý của Hayao Miyazaki. Do tôi suy nghĩ quá sâu, hoặc trên một phương diện nào đó tôi chưa thấy về những giá trị khác của bộ phim. Nhưng với tôi, với bao nhiêu đây là quá đủ để tôi xem đây là một tác phẩm hay. Tôi cũng không lo ngại gì khi ai nói với tôi là đưa ra ý kiến lung tung về tác phẩm này, đơn giản vì tôi chỉ viết ra những cảm xúc của tôi về bộ phim này thôi.
   Thật sự, tôi không giỏi văn chương cho lắm, thứ tôi viết không gọi là văn, thơ gì mà chỉ là những dòng cảm xúc từ trái tim tôi được hình tượng hóa trên những trang giấy mà thôi. Hôm nay thời tiết thật đẹp, có lẽ khi viết xong bài này tôi nên tự thưởng cho mình một ly cà phê đá. Tôi thích uống cà phê, một li cà phê cũng như cuộc sống vậy, nhìu đường quá thì quá ngọt không còn là cà phê nữa, ít đường quá thì vị đắng là tất cả gì tôi có. Một ly cà phê ngon là một li cà phê có một ít ngọt ngào của đường, một ít vị đắng nhẹ và mùi thơm của cà phê. Cũng như cuộc đời chỉ thật sự hoàn hảo khi có cả ngọt ngào và cay đắng.


Thứ Bảy, 30 tháng 7, 2016

HOÀI NIỆM, CỬA HÀNG ĐỒ CHƠI MÀU HỒNG VÀ TÔI

      Trong một thị trấn nhỏ xa xôi kia. Nơi cuộc sống của con người ta trôi qua thật yên bình, không đông đúc, không ngột ngạt như ở thành phố lớn ngoài kia, những con đường khá là thưa vắng tỉnh thoảng có một vài chiếc xe tải và xe hơi chạy qua lại, có những con phố với những hàng rẻ quat vàng rộ hai bên đường tạo nên một màu sắc tươi sáng tô điểm thêm cho vẽ đẹp bình dị của phố huyện xa xôi này.
    Thấp thoáng đâu đó giữa những ngôi nhà cổ kính mang dáng dấp Tây Âu có một ngôi nhà gỗ, nhỏ bé, nhưng tràn đầy màu sắc. Đó là ngôi nhà 2 tầng bằng gỗ với một màu hồng tươi, mái ngói đỏ nổi bật. Chấm phá thêm cho màu hồng tươi là những bụi dây leo đủ kiểu bao phủ một góc ngoài ngôi nhà, những bông hoa đủ màu sắc tô điểm thêm cho cái nền lá xanh thẳm ấy thêm phần sặc sỡ. Cạnh bụi hoa lá rực rỡ kia là một biển hiệu khá đơn giản với miếng gỗ màu tự nhiên phủ lên một lớp sơn bóng cùng song chữ “Hoài Niệm”.
   “Hoài Niệm”, cái từ luôn khiến cho ai nghe nó cũng tuôn trào hàng ngàn thứ cảm xúc khác nhau. Có vẻ như đây là một quán ăn hay một quán coffe được trang trí theo kiểu hoài cổ. Và với màu hồng tươi của ngôi nhà thì có lẽ chủ của nó là nữ, và rất yêu đời. Chi bằng suy đoán sao không vào trong để biết thực sự sau hai chữ “Hoài Niệm” kia là gì nhỉ.
    Tôi bước lên cái bậc thềm bằng gỗ của ngôi nhà màu hồng. Ở đây có một chiếc bàn tròn mặt gỗ và chân bằng sắt với những hoa văn uốn lượn thật đẹp mắt. Cạnh đó là chiếc ghế khung sắt cũng khá đẹp mắt, có lẽ là chung một bộ với cái bàn. Trên bàn có một tách cà phê đang uống dở, và một tờ báo của ngày hôm nay. Tôi mở cánh cửa khung gỗ và lắp kiếng màu nâu vàng để bước vào tìm cho mình câu trả lời cho câu hỏi tôi đặt ra ngay giây phút đầu tiên khi nhìn thấy ngôi nhà. Leng keng leng keng…tôi đã bị giật mình bởi cái tiếng chuông báo ở cửa. Thật là lạ, chỉ mới tiếng chuông thôi mà tôi lại liên tưởng đến tiếng “leng keng” của chú bán cà – rem này xưa, khi còn bé tôi cứ trong ngóng cái món vừa ngọt  ngào vừa mát lạnh này, tiếng chuông kêu của xe cà-rem tôi cứ tưởng chẳng bao giờ nghe lại được nữa vì bây giờ cũng ít người bán loại đặc sản gắn liền với tuổi thơ ấy rồi, vậy mà hôm nay một lần nữa tôi lại nghe thấy chúng, thật là tuyệt vời.
  Khi tiếng “Leng keng” của xe cà-rem đã lui dần vào tiềm thức thì bất giác tôi mới nhận ra đây không phải là nhà hàng cũng không là quán coffe, mà là một cửa hàng đồ chơi.
- Cháu cứ xem tự nhiên nhé, ông phải sắp xếp thêm một số món đồ chơi lên kệ. - Một giọng nói ồm ồm nhưng ấm áp vang lên. Hóa ra là ông chủ của cửa hàng này, không phải một cô chủ yêu đời như tôi đã nghĩ.
- Dạ…cháu…cứ tưởng đây là quán coffe, cái tên Hoài niệm làm cháu,,….. -tôi ngớ người ra không biết phải nói gì
   Ông lão cười rang: cháu là khách du lịch hả, ông cũng gặp nhiều khách bị nhầm lẫn như cháu vậy. Có lẽ ông cũng nên nghĩ đến việc mở thêm kinh doanh quán cà phê trong cửa hàng đồ chơi quá, chắc sẽ kiếm được bộn đấy cháu. Ha ha ha
   Câu nói đùa của ông chủ như xua tan những ngỡ ngàng trong tôi. Thôi đã lỡ rồi sao mình không khám phá nơi này luôn.
     Cửa hàng khá ngăn nắp, với hàng trăm món đồ chơi đủ màu sắc. Nhưng để ý kỹ, những món đồ chơi này đã sản xuất từ rất lâu rồi, có cái còn lớn tuổi hơn cả tôi nữa. Cửa hàng này nhìn cứ như một của bảo tàng của những món đồ chơi vậy.
 - Thật tuyệt!  - Tôi thốt lên - Nhìn cái xe hơi này này, ngày xưa cháu cũng có một cái y hệt như vậy, cả cái hộp nhạc này nữa. Tôi mở nhạc lên, tiếng nhạc du dương vang khắp cửa hàng nhỏ. Tôi lim dim đôi mắt hoài niệm về những ngày xưa khi tôi còn là một cậu nhóc, ngày tháng ấy thật đẹp. Bây giờ tôi mới hiểu tại sao lại có hai chữ “Hoài Niệm” ngoài kia. Cửa hàng đã lưu giữ những giá trị của tuổi thơ qua những món đồ chơi. Qua năm tháng, kinh tế kĩ thuật cuộc sống con người ngày càng hiện đại kèm theo đó những món đồ chơi gắn liền với tuổi thơ cũng biến tướng mất dần đi sự lành mạnh phù hợp với tâm hồn trẻ thơ. 
- Nơi này giống bảo tàng hơn là cửa hàng ông nhĩ?
- Có lẽ là vậy, không phải ở đâu cháu cũng tìm thấy những món đồ chơi này đâu nhé.
- Nhưng ở đâu ra mà ông có nhiều đồ chơi thế?
- Trước kia ông từng là  ông chủ của một nhà máy sản xuất đồ chơi lớn đấy cháu . Đồ chơi ngày xưa chú trọng đến cả chất lượng sản phẩm lẫn tính giáo dục nên sản phẩm của chú rất được ưa chuộng trên thị trường. Những món này làm bằng thủ công nên rất tinh tế và cũng rất an toàn. Lúc trẻ ta có ước mơ là sẽ có một nơi trưng bày tất cả những món đồ chơi mà ta có. Vì vậy,  mỗi lần nhà máy của ta sản xuất ra một món đồ chơi mới, ta luôn giữ lại một cái, dù sao nó cũng là những đứa con tinh thần của ta và anh em công nhân trong nhà máy.- Ông chủ cửa hàng cười nắc nẻ nhưng hạnh phúc khi nhắc về cái thời hoàng kim của đồ chơi thủ công.
- Và giờ ông có cả một bộ sưu tập đồ sộ như thế này.
- Đúng vậy, bên cạnh đó ta còn mua vào những món đồ chơi củ, hỏng và sữa sang lại chúng, như cháu thấy cái búp bê gỗ này này, ta tìm thấy nó bị băng ở một góc xó trong bãi rác. Bị hư hại rất nặng gần như không thể sữa được. ta mang về và cần mẫn sữa chữa và hồi sinh lại nó.
- Wao, nếu ông không nói thì cháu không nghĩ nó từng bị hư nặng như vậy, nó thật đẹp.
-  Thế còn nhà máy sản xuất của ông giờ ra sao?
Ảnh minh họa

   Ông chủ cửa hàng trầm ngâm một hồi:  Khi cuộc sống con người ngày càng phát triển, nhu cầu của con người cũng  ngày càng thay đổi, sản xuất đồ chơi cũng vậy. Người ta bắt đầu ưa chuộng những sản phẩm đồ chơi điện tử bằng nhựa mang hơi hướng của một cuộc sống hiện đại và công nghiệp hóa. Những nhà máy sản xuất đồ chơi thức thời cũng bắt đầu chuyển hướng sang sản xuất đồ chơi điện tử, chạy theo lợi nhuận và dần dần ăn nên làm ra. Trong khi ta cùng một vài nhà máy đồ chơi thủ công lúc đó vẫn muốn đi theo con đường sản xuất truyền thống này như là một hình thức phản đối những món đồ chơi tân tiến kia.
- Và rồi…
- Trong cuộc chiến đó, bọn ta đã thua cháu à….doanh thu nhà máy ngày càng sụt giảm theo từng năm mặc  cho mọi cố gắng của ta. Và rồi ta phá sản..
   Ông nói mà giọng cứ trầm lại. Nghe tới đó tôi cũng thấy đồng cảm với những món đồ chơi nằm trên kệ kia. Thời đại của chúng đã qua lâu rồi, ngày nay là thời đại của những món đồ chơi công nghệ không chỉ khiến cho những đứa trẻ không còn cùng nhau chơi những món đồ chơi thật đẹp vừa được bố mua cho, mà còn khiến cho những mối quan hệ giữa con người với con người ngày càng xa cách nhau hơn.
   Đang miêng mang suy nghĩ lung tung thì ông chủ quán tiếp lời: Dù nhà máy không còn, nhưng khát khao lưu giữ những giá trị tinh tế của tuổi thơ  của ta vẫn không bị dập tắt. Và  cháu thấy đấy, ta tự hào vì những gì ta đã làm được ngày hôm nay - Mắt ông chủ sáng ngời lên khiến tôi cũng thấy ngập tràn hy vọng một ngày nào đó những món đồ chơi sản xuất thủ công này sẽ tìm lại được vị trí của mình trong trái tim những đứa trẻ.
  Đôi khi cũng có một vài đứa trẻ đến và rất thích thú với những món đồ chơi của ta. đó như là một niềm động viên cho một ông lão bán những món đồ chơi lỗi thời vậy – ông cười vui sướng
   Có lẽ tôi sẽ phải hối tiếc rất lớn khi chỉ đi ngang qua ngôi nhà màu hồng và lưu lại một tấm “Selfie” rồi tiếp tục cuộc hành trình lặng lẽ của mình. Tôi đã ở lại trò chuyện với ông chủ cửa hàng đến tận chiều tối khi ánh nắng đã ngã màu vàng và mặt trời đã lắp ló phía ngọn núi xa xa, giữa thế giới của những món đồ chơi thủ công mang vẻ đẹp đầy mê hoặc. Tôi đã mua chú búp bê gỗ (mà tôi gọi là Hoài Niệm) mà ông vừa hồi sinh được từ bãi rác. Cảm giác của tôi lâng lâng cứ như một đứa trẻ mua được một món đồ chơi mới toanh từ những đồng xu mà chú ta dành dụm biết bao lâu mới có được.
   Tôi tự hứa với lòng  là khi về đến nhà tôi sẽ lục trong kho và tìm lại nhưng món đồ chơi ngày xưa của mình, đặt chúng ở những nơi thật đẹp trong phòng cùng chú búp bê người gỗ để mỗi ngày tôi đều có thể thấy chúng. Những món quà gắn liền với kí ức tuổi thơ.


NHỚ PHÀ RẠCH MIỄU


" Chiều qua cầu Rạch Miễu, về thăm lại Bến Tre, phà xưa nay đã vắng...."

Có lẽ đã không ít người con Bến Tre đôi lần khi qua cầu Rạch Miễu, trong lòng bỗng cảm thấy một cảm giác bồi hồi. Nhớ, nhớ về một thời khi cầu Rạch Miễu chưa bắc ngang dòng sông Tiền, nhớ một thời khi Bến Tre vẫn còn thế ốc đảo và phương tiện duy nhất để nối đôi bờ Tiền Giang - Bến Tre, phà Rạch Miễu. Hôm nay, có dịp được một lần nữa đứng trên nơi mà trước đây người ta gọi là bến phà Rạch Miễu hay tôi còn được biết với cái tên thân thương, Bến Bắc, tôi chợt nhớ hình ảnh những con phà ngày đêm đưa khách sang sông, nhớ hình ảnh những dòng người, dòng xe tấp nập. Ra đời từ khoảng năm 1924, phà Rạch Miễu đã gắng liền với bao thế hệ. Bao kiếp người đã quen thuộc hình ảnh con phà lênh đênh, tiếng máy của phà, tiếng chen chút ồn ào của khách sang sông. Không thể biết những con phà đã bao nhiêu lần làm công việc âm thầm lặng lẽ đưa đón khách sang sông trong cuộc đời trên 80 năm của mình. Năm 2008, cầu Rạch Miễu đi vào hoạt động cũng là lúc những con phà hoàn thành nhiệm vụ của mình. Hôm nay, cầu phao nơi khách lên bờ khi phà cập bến vẫn còn đó, sóng nước sông Tiền vẫn ngày đêm vỗ bờ nhưng đã vắng bóng hình ảnh những con phà chạy dọc ngang. Phà Rạch Miễu đã trôi theo dòng thời gian, trôi vào miền dĩ vãng và...trôi vào tim những người con xứ dừa.
Nhớ lắm phà Rạch Miễu ơi!

THĂM CHỢ BẾN TRE


Chợ từ lâu đã là một phần quan trọng trong cuộc sống con người Việt Nam. Thậm chí chợ còn là một trong những tiêu chí cho việc lựa chọn xây dựng nhà cửa. Câu tục ngữ: “Nhất cận thị, nhị cận giang” phần nào nói lên điều đó. Chợ Bến Tre, nằm giữa lòng thành phố Bến Tre, mang trên mình những nét gần gũi, quen thuộc như bao ngôi chợ khác ở Việt Nam. Đồng thời, khu chợ này cũng mang trong mình những nét đặc trưng riêng ,thể hiện qua những con đường, những cửa hàng… đã hiện diện nơi đây suốt mấy chục năm qua.
Ra đời từ cuối thế kỷ XIX do thực dân Pháp xây dựng, chợ Bến Tre đã gắn bó với bao thế hệ con người sinh ra và lớn lên ở thành phố Bến Tre. Ngôi chợ nằm bên dòng sông Bến Tre êm đềm, hiền hòa đã từng chứng kiến biết bao sự kiện lịch sử. Một nét đặc trưng khá thú vị là chợ Bến Tre được chia ra làm hai phần mà người dân thường gọi là chợ Phường 2 và chợ Phường 3. Ranh giới của 2 khu chợ ngày nay là chiếc cầu Bến tre 1 nối liền đôi bờ sông Bến Tre. Trong chuyến đi ngày hôm nay, chúng ta hãy cùng nhau tìm hiểu về chợ phường 2 để khám phá những nét đặc sắc của nơi này.
Nằm ở trung tâm thành phố Bến tre, chợ Phường 2 với một mặt giáp sông Bến Tre hiền hòa và một mặt giáp với đường Nguyễn Đình Chiểu góp phần tăng thêm sự rộn ràng và thơ mộng. Khu chợ bao gồm trung tâm thương mại hay người dân quen gọi là nhà lồng chợ buôn bán các mặt hàng quần áo, giày dép là chủ yếu, bên ngoài nhà lồng chợ, là khu vực gồm nhiều con đường nhỏ chạy ngang dọc như bàn cờ sẽ cho bạn những khám phá cực kì thú vị.

Không nổi tiếng như chợ Bến Thành, không in đậm nét cổ kính như Hà Nội 36 số phường, nhưng những con đường nhỏ ở chợ Bến Tre cũng mang trong mình những nét riêng, mỗi con đường cũng có một mặt hàng chính. Đường Phan Ngọc Tòng với một loạt các cửa hàng bán các loại lưới, chày, cần câu, dây nhợ…bạn có thể tìm mua cho mình một cây cần câu vừa ý và ra bờ sông ngay cạnh đó để thử tài câu cá của mình. Dọc theo con đường này cũng sẽ khá hấp dẫn những ai có hứng thú với âm nhạc với tiệm đàn Tân Nam Xương và Thanh Bình. Tân Nam Xương ra đời từ khá lâu, chủ yếu là bán các nhạc cụ dân tộc như đàn tranh, đàn kiền, sáo…thỉnh thoảng, khi đi qua tiệm đàn bạn sẽ nghe lời ca của một bài vọng cổ vang vọng một góc đường. Còn nếu bạn là một người trẻ trung sôi động, thì cũng không thiếu sự lựa chọn ở tiệm đàn Thanh Bình, chuyên bán các loại nhạc cụ điện tử. Ở chợ này còn có một “hàng đường” tức đường Lê Lợi, sở dĩ gọi là hàng đường vì các tiệm tạp hóa ở đây bán đủ các loại đường là chính, bên cạnh đó còn có các cửa hàng bán than, lò hay bán nhang. Gần cuối đường Lê Lợi có một công trình khá cổ kính với hai chữ “ĐỒNG KHỞI” trên đỉnh, đó là rạp hát Đồng Khởi. được xây dựng cách nay mấy chục năm. Tuy ngày nay không còn được dùng làm rạp chiếu phim nữa nhưng nó đã trở thành một hình ảnh không thể thiếu ở chợ Bến Tre với cái tên Đồng Khởi như nói lên tinh thần “đồng khởi” bất khuất của người Bến tre vẫn luôn sống mãi. Ngoài ra còn nhiều khu vực tập trung tiệm vàng, hàng thủ công, hàng sắt…trong những con đường ngang dọc của chợ Phường 2.
Mang nét đặc trưng của nhiều ngôi chợ ở miền nam, cộng đồng người Hoa ở chợ Bến tre khá đông đúc. Với quan niệm, “Phi thương bất phú”, họ là những nhà kinh doanh tài ba, phần lớn cửa hàng trong chợ là do người Hoa buôn bán. Khi dạo chợ, nếu bạn để ý sẽ thấy có nhiều ngôi nhà phía trên cửa có dòng chữ Hoa, đó là đặc trưng dễ nhận dạng những gia đình người Hoa trong chợ Bến Tre này. Người Hoa đã hòa nhập vào cuộc sống nơi đây, cùng với người Kinh mọi người cùng dung hòa học hỏi lẫn nhau trong cuộc sống hàng ngày.
Sau khi đi dạo một vòng chợ và cảm thấy đói, bạn hãy thử một tô phở Thanh Xuân trên đường Phan Ngọc Tòng. Vừa thưởng thức tô phở nóng, vừa cảm nhận cuộc sống rộn ràng của cộng đồng nơi đây, đảm bảo bạn còn phát hiện ra nhiều điều thú vị của cuộc sống. Và nếu như một ngày dạo chợ chưa đủ, bạn hãy đến với chợ đêm Bến Tre, hòa nhập vào cuộc sống rộn rịp về đêm của một thành phố trẻ năng động.
Mỗi ngày tiếp tục trôi qua, dòng đời theo nhịp sống lần lượt cuốn hút con người tiếp tục cuộc sống hằng ngày cho cuộc mưu sinh của mình. Tất cả đã góp phần tạo nên một vẻ đẹp riêng độc đáo cho chợ Bến Tre. Đôi dòng không thể lột tả hết vẻ đẹp vừa cổ kính vừa hiện đại của ngôi chợ này. Hãy một lần đến để cảm nhận đầy đủ và chân thực cuộc sống của con người nơi đây bạn nhé.
NQ

VAI KỊCH CUỐI CÙNG




       Có một người diễn viên già đã về hưu và sống độc thân. Mùa hạ năm ấy ông tìm về một làng vắng vẻ ở vùng núi, sống với gia đình người em là giáo viên cấp I trường làng.
Mỗi buổi chiều, ông thường ra chơi nơi bãi cỏ vắng lặng ngoài thung lũng. Ở đây, chiều nào ông cũng thấy một chú bé ra ngồi đợi đoàn tàu chạy qua thung lũng, trước khi rẽ vào những vách đá đến phía ga trên.

     Chú bé hồi hộp đợi. Đoàn tàu phủ đầy bụi đường với những toa đông đúc hành khách như một thế giới khác lạ, ầm ầm lướt qua thung lũng. Chú bé vụt đứng dậy, háo hức đưa tay vẫy, chỉ mong có một hành khách nào đó vẫy lại chú. Nhưng hành khách - mệt mỏi vì suốt một ngày trên đường- chẳng ai để ý vẫy lại chú bé không quen biết.

   Hôm sau, rồi hôm sau, hôm sau nữa, hôm nào ông già cũng thấy chú bé ra vẫy và vẫn không một hành khách nào vẫy lại. Nhìn nét mặt thất vọng của chú bé, tim người diễn viên già như thắt lại. Ông nghĩ: "Không gì đau lòng bằng việc thấy một em bé thất vọng, đừng để trẻ con mất lòng tin ở đời sống, ở con người."
   Hôm sau, người em thấy ông giở chiếc vali hoá trang ra. Ông dán lên mép một bộ râu giả, đeo kính, mượn ở đâu một chiếc áo veston cũ, mặc vào rồi chống gậy đi. Ông đi nhờ chuyến xe ngựa của trạm, lên tàu đi ngược lên ga trên. Ngồi sát cửa sổ toa tàu, ông thầm nghĩ: " Đây là vai kịch cuối cùng của mình, cũng như nhiều lần nhà hát thường phân cho mình, một vai phụ, một vai rất bình thường, một hành khách giữa bao hành khách đi tàu..."
   Qua cái thung lũng có chú bé đang đứng vẫy, người diễn viên già nhoài người ra, cười, đưa tay vẫy lại chú bé. Ông thấy chú bé mừng cuống quít, nhẩy cẫng lên, đưa cả hai tay vẫy mãi.
  Con tàu đi xa. Người diễn viên già trào nước mắt cảm động hơn bất cứ một đêm diễn huy hoàng nào ở nhà hát. Đây là vai kịch cuối cùng của ông, một vai phụ, một vai không có lời, một vai không đáng kể nhưng đã làm cho chú bé kia vui sướng, đã đáp lại tâm hồn chú bé và chú sẽ không mất lòng tin ở cuộc đời.
-ST-

BẾN TRE QUA HÌNH ẢNH XƯA (P2)

Một lần nữa ngược dòng thời gian tìm về những vẻ đẹp của Bến Tre xưa qua những bức ảnh xưa cũ
Trường Tân Dân (nay là trường THPT Lạc Long Quân (cũ) phía hông nhà thờ Bến Tre)

Một chuyến phà sang sông

Trường công lập Kiến Hòa ngày nay là trường THPT Chuyên Bến Tre (cũ) ven hồ Trúc Giang

Có ai biết đây là ở đâu của Bến Tre hem? :) :)

"Tổ quốc ghi ơn"
Nơi này ngày nay chúng ta thường biết đến với tên Công viên tượng đài đồng Khởi


Một đoạn nữa của bờ sông Bến Tre xưa

Một đoạn đường Nguyễn Huệ xưa

"Ngã ba Tân Thành"


Hồ Trúc Giang trước đây còn được gọi với tên Hồ Chung Thủy

Chợ Bến Tre

Bến Phà nhộn nhịp những người sang sông


"BẾN TRE: Mỏ Cày - Cầu sắt Hương Mỹ (Cầu Móng)"

Nhà thủy tạ giữa Bờ hồ thơ mộng, có ai còn nhớ :)

Mậu Thân 1968

Một góc chụp khác cho vòng xoay " Ba Con Bồ Câu"

Đình An Hội xưa xung quanh còn cây cối khá nhiều

Đâu thế nhỉ?

Chợ Bến Tre

Sau Tết Mậu Thân 1968, mọi thứ tan hoang

Chợ nhà cá trên sông Bến Tre

Viên Giác Tự 


Nguồn ảnh: Sưu tầm trên mạng


Thứ Sáu, 29 tháng 7, 2016

NHỮNG CHÚ NHỆN BAY


   Những cơn gió cuối thu dường như mang theo cái hơi thở giá lạnh của mùa đông sắp đến. Những chiếc lá trên cây đã bắt đầu thưa dần, trên cành cây những con sóc cũng đã tăng tốc tích trữ thức ăn cho những ngày đông giá lạnh.
   Và trên một bụi cây khô không còn một chiếc lá, có những điều kì diệu sắp sữa xảy ra như để xoa dịu những cơn gió lạnh chớm đông. Một túi tơ nhỏ bé sắp sữa mở ra một thế giới rộng lớn với hàng trăm sinh linh bé nhỏ. Giây phút chờ đợi nhất cũng đã đến, một chú nhện đã lần đầu tiên thấy được cuộc sống. Rồi lúc nhúc hàng trăm chú nhện con chui ra khỏi bọc trứng, bé tí, trắng tinh và yếu ớt trước thế giới rộng lớn này. Một cảnh tượng thật đẹp. Con người có lẽ quá lớn lao để thấy được sự diệu kì của việc những sinh linh nhỏ bé này bước vào cuộc sống. Nhưng thật sự, đây là những giờ phút tuyệt diệu nhất mà thiên nhiên ban tặng cho các giống loài trên Trái đất này.

    Những chú nhện con lúc nhúc chia nhau ra khắp bốn phương trời để tìm cho mình cuộc sống mới, để nối tiếp cái sứ mệnh mà giống loài chúng đã thực hiện bao đời nay, làm đẹp cho tự nhiên bằng những sợi tơ. Nhện là những người thợ dệt chăm chỉ, dệt ra những dãy lụa tơ hoàn hảo. Tơ nhện như tấm trang phục phủ lên thế giới tự nhiên huyền diệu đầy bất ngờ này. Đi đâu để không thấy tơ nhện? những tấm lụa tơ nhện có ở khắp nơi trên Trái đất này.
   Những chú nhện con của chúng ta đã bắt đầu cuộc sống mới, và bài kiểm tra đầu tiên của chúng cũng sắp bắt đầu. Cơn gió nhẹ thoáng qua, những chú nhện non phóng ra những sợi tơ mong manh đầu tiên vào trong  không khí và chờ một cơn gió đủ mạnh để thổi chúng bay cao như những cánh diều.

   Cả cành cây chẳng mấy chốc đã phủ đầy một lớp tơ màu trắng. Những sợi tơ bay phất phơ trong không khí phản chiếu ánh nắng chiều tạo nên một màu sắc lung linh khó tả. Giây phút đẹp thường rất ngắn ngủi, một cơn gió mạnh thổi những sợi tơ mỏng manh bay lên khắp bầu trời chiều kéo theo những sinh linh bé nhỏ đang phấn khởi chào đón một tương lai vô định phía trước. Tôi tự hỏi chúng sẽ bay về đâu? Những chú nhện sẽ chu du khắp nơi trên thế giới này. Mang vẻ đẹp huyền diệu này đến khắp mọi nơi để dù ở đâu, khoảnh khắc này vẫn còn mãi. Tôi nhìn theo đến khi những dãy sáng long lanh ấy mất hút trong ánh nắng chiều cuối thu. Những chú nhện đã bay đi rồi.
-QUANG-

BẾN TRE QUA HÌNH ẢNH XƯA


“Ai đứng như bóng dừa, tóc dài bay trong gió
Có phải người còn đó là con gái của Bến Tre”
    Lời hát dịu dàng và tha thiết vẫn còn vang vọng trên những chuyến đò ngày ngày qua lại trên dòng  sông Tiền mang nặng phù sa. Làm cho những lữ khách một lần về ghé thăm Bến Tre là trong lòng vương vấn mãi hình bóng quê dừa. Có lẽ, nhạc sỹ Nguyễn Văn Tí cũng đã bị say cái vẻ đẹp thơ mộng của vùng đất ba dãy cù lao nên mới có thể viết lên những lời ca ngọt ngào và da diết đến thế, khiến cho bất kì ai nghe đến cũng  muốn một lần về thăm xứ dừa.
   Là một trong những vùng đất được khai phá sớm trong công cuộc khẩn hoang, mở mang bờ cỏi của dân tộc  Việt. Bến Tre đã đi qua biết bao nhiêu thăng trầm lịch sử.  Qua đôi bàn tay cải tạo của những lưu dân, Bến Tre từ một vùng rừng rậm âm u chứa đựng nhiều nguy hiểm “ Dưới sông sấu lội, trên rừng cọp um”, “muỗi kêu như sáo thổi, đĩa lội như bánh canh”, Bao nhiêu thế hệ khai hoang đã biến vùng đất hoang vu đầy nguy hiểm ấy trở thành một vùng nông nghiệp trù phú, dân cư đông đúc với chợ quê, bến thuyền tấp nập.
   Thời pháp thuộc, những công trình lớn được xây lên, đường xá thông thương, tỉnh Bến Tre ngày càng  nhộn nhịp.  Tới thời chính quyền Sài Gòn, rồi giải phóng thống nhất đất  nước. Trải qua bao lần mưa bom bão đạn, cây dừa Bến Tre lại ngã xuống rồi lại mọc lên xanh tươi mơn mởn, như hình ảnh con người Bến Tre đã anh dũng đấu tranh cho sự tự do của dân tộc, hàn gắn những mất mát đau thương xây dựng quê hương xứ dừa giàu đẹp.
   Có lẽ, nhìn thành Phố Bến Tre đang trên đường đi lên như hôm nay sẽ khó để hình dung được Bến Tre của ngày xưa như thế nào. Thôi thì đành hoài niệm về một Bến Tre xưa qua vài gốc ảnh vậy.


Cầu Bến Tre xưa ( nay là cầu Bến Tre 1)

Xe dù tuyến Sài Gòn – Kiến Hòa (tên tỉnh Bến Tre thời Việt Nam cộng hòa)
Chợ Bến Tre xưa

 Chợ Bến Tre bị phá hủy hoàn toàn trong chiến dịch Tết Mậu Thân 1968
Con đường dọc theo bờ sông Bến Tre ( nay là đường Hùng Vương)


Chợ Tú Điền xưa

Đại lộ Đồng Khởi. ngôi nhà phía xa là trường tiểu học Bến Tre

Lộ số 4


Một góc Hồ Trúc Giang xưa, khá cổ kính và trầm mặc JJ


 Chỗ này ngày nay là trung tâm thương mại SENSE CITY Bến Tre

(còn tiếp…)
Nguồn ảnh : Sưu tầm trên mạng