Thứ Hai, 19 tháng 12, 2016

CHUYỆN NHÀ NGOẠI TÔI


Trong một con hẻm nhỏ giữa lòng cái thành phố tỉnh lẻ nhỏ nhoi, nơi những dãy nhà san sát nhau, cửa sát lộ, phòng khách phía trước nhà bếp phía sau, phòng ngủ thiếu chỗ nên đành phải leo lên trên những cái lầu hoặc gác. Ở đó, ở con hẻm dài ngoằn ấy, có một ngôi nhà cũng ngắn ,cũng có gác và cũng rất ngột ngạt giữa trưa, nhà ngoại tôi. Ngoại tôi đã ở đây rất lâu rồi, từ cái thời còn chiến tranh, những đêm pháo “ thục” ì đùng cả nhà đang ngáy ngủ cũng phải căng chân mà chạy cho tới giờ. Ngôi nhà đó, nơi mà ông bà ngoại tôi đã ở và đã ra đi, đã ghi lại biết bao nhiêu câu chuyện vui buồn.
Ngoại tôi có mười người con, chín gái và một trai. Cả gia đình với chín nàng công chúa chùm nhụm trong ngôi nhà nhỏ ấy. Sáng đi làm hết còn đỡ, tối về mấy chị em ngủ xếp lớp như cá mồi hộp, thời đó mấy dì cậu ngủ chung ở phòng khách chứ chưa có phòng ngủ riêng. Cái thời chiến tranh bom đạn, nhà ai cũng có sẵn cái hầm tránh bom, hễ mà nghe “Cắc bùm” một cái là mạnh ai nấy chạy núp vô hầm. Mọi chuyện sẽ không có gì nếu như không có dì 5 của tôi. Cũng như thường lệ, cả nhà đang ngủ thì “Cắc bùm”. Vậy là mạnh ai nấy chạy xuống hầm. Khi cả nhà ổn định hết rồi thì ông ngoại điểm danh, đếm qua đếm lại thì thiếu mỗi dì 5, ông ngoại kêu thì nghe dì 5 trả lời “Con vô hầm rồi! con vô hầm rồi!” nhưng mà nhìn thì không thấy đâu. Tức mình ông ngoại mới chui ra kiếm thì mới ngã ngửa ra. Do đang ngái ngủ dì 5 cứ lũi lũi vô góc bàn thờ ông địa mà cứ nghĩ là đã chui vô hầm. Thôi thì coi như là chuyện vui thời chiến nhỉ!
Cũng về chuyện của dì 5, ngày trước có lúc dì 5 đi bán ngoài chợ, cũng có tiền lắm. Tiền có bao nhiêu là đem giấu trong hủ để chung với hủ dầu, đường dưới bếp. Tưởng chừng trời biết, đất biết, dì 5 biết thôi, vậy mà chiều về lọ mọ xuống bếp, lục hết mấy cái lon ra cũng không thấy xu nào. Vừa cầm cái lon vừa lầm bầm chửi trong miệng. Sau này vỡ lẽ ra bao nhiêu lần “quỹ đen” của dì 5 đều bị cậu 6 canh me lấy hết để đi chơi. Thôi! Sau này dì 5 cứ muốn giấu tiền là phải lựa chỗ nào an toàn hơn vậy.
Cậu 6 là con trai duy nhất trong nhà, mặt cũng khá được trai, mũi cao rất đẹp. Là con trai duy nhất nên ông bà ngoại rất cưng. Vì vậy hồi trẻ cậu 6 cũng ăn chơi có hạng, và cũng có một thời “trẻ trậu” oanh liệt vẻ vang. Nhưng nói đi cũng nói lại, ai thì cũng có một vài lần bị gọi là ngớ ngẩn! Chuyện là vầy, hồi đó, lúc cậu 6 còn nhỏ, có lần mua được cây cà –rem. Thời đó mà có cây cà rem ăn giữa trời trưa nắng nóng là nhất rồi còn gì. Mà cậu 6 không ăn cứ nhìn cây cà rem hoài không ăn, chốc chốc lại thổi cho tới khi cây cà - rem tan hết chỉ còn cái cây không thì khóc inh ỏi. Ông ngoại hỏi cả buổi mới biết, do lần đầu được ăn cây cà - rem mà nhìn thấy cây cà - rem cứ có khói bay ra ngoài nên tưởng nó nóng phải thổi cho nguội, ai dè đâu thổi một hồi cây cà – rem nó tan mất tiêu! Bó tay cậu 6 nhà mình.
Trẻ trâu thì ai cũng từng trải, rồi cũng có lúc qua rồi cái thời lén chôm tiền của dì 5, thời thổi cây cà rem vì thấy nó bốc khói…rồi lớn lên. Mà lớn lên rồi thì cậu 6 lại khó khăn hơn rất nhiều nha, nghiêm túc lắm. Mấy đứa cháu trong nhà ai cũng nể với sợ hết. Dì 2 có người con trai, cũng láu cá, ăn chơi lắm mà cũng còn phải sợ cậu 6. Có lần ảnh đang chở bồ trên con xe máy lon ton dạo quanh phố phường, xui sao gặp cậu 6, bị cậu 6 rượt, 2 người quay đầu xe chạy không kịp. 2 chiếc xe máy phi qua bao dãy phố, bao con đường. Chạy bán sống bán chết lắm mới ngắt đuôi được ông cậu khó tính. Chứ để bị bắt được là bị lôi về nhá quánh đòn cho coi vì cái tội có “bồ” mà giấu. Sau này mấy đứa cháu mấy lần cũng đứng tim vì buổi hẹn hò lãng mạn với "bồ" tự nhiên lại trở thành chạy đua với ông câu tính tình kì lạ này. 
Thấy khó vậy thôi chú cậu 6 cũng yêu động vật lắm. Có lần đi ngoài đường, gặp con mèo không biết làm gì mà bị người ta chém. Tét một đường ngay bụng, máu me be bét, tưởng đâu phen này chết chắc. Cậu 6 thấy thương, lụm về băng bó chăm sóc vết thương. Con mèo nhỏ lại một lần nữa được sống lại nhờ cậu 6 và cũng từ đó nó trở thành thành viên trong nhà cậu 6. Cứu vật vật trả ơn! Loài mèo thấy bề ngoài lạnh lùng vậy chứ mà có tình. Năm đó, đói lên đói xuống nhà không còn hột gạo để ăn. Chính con mèo bị thương năm nào cứ tối tối tối là đi ra ngoài kiếm đồ ăn về để cho cậu 6 qua cơn đói, bữa thì con cá khô, bữa thì khúc lạp xưởng,..thôi thì nó cũng biết trả nghĩa ân tình, hoạn nạn thì biết trả ơn vậy.
Lại nói về chó mèo, ngày xưa nhà ông bà ngoại cũng có nuôi con mèo, khôn lắm. Tối tối ông bà ngoại đi coi phim về gõ cửa để vô nhà là “anh kị” lại leo lên khều khều cái chốt cửa để chủ vào nhà. Ngặt nỗi tay cu cậu toàn lông với ngắn quá khều hoài chẳng ra nên đành nhờ quyền trợ giúp từ trong nhà. Chó thì ở nhà không có nuôi, duy có con có nhà hàng xóm không hiểu sao có nhà không ở mà cứ chạy qua nhà ngoại ăn, rồi ngủ. Có lẽ ngày nó còn nhỏ ngoại có hỏi xin nó về nuôi mà người ta không cho nhưng nó lại nhớ. Con vật thì cũng có tình cảm mà, chỉ có mình không hiểu được thôi. Năm 68, một cái Tết chưa hết niềm vui, sòng tài xỉu của mấy dì ngoài bờ hồ chưa kịp hốt bạc thì chiến dịch Mậu Thân nổ ra. Bom bay, đạn lạc, cả khu phố cùng nhà ngoại cháy rụi hết trong một đêm. Sáng ra người ta thấy trong ngôi nhà cháy đen của ngoại tôi xác của một con chó và một con mèo…thương!
Sau ngày chiến tranh, nhà cửa sửa sang lại, ngôi nhà của ngoại lại rộn tiếng cười nhưng lại không còn đủ đầy như xưa vì mấy dì, cậu lập gia đình, ra riêng. Người con thứ 10 của ngoại có bán một tủ thuốc "dòng" trước nhà. Ngày đó, có một người ghé trước quầy thuốc "dòng", để tìm dượng 8, nhưng cốt sâu bên trong là nghe lời mai mối của dì, dượng 8 mà chạy lên coi mắt đứa em thứ 10, và đó cũng là lần đầu ba tôi gặp mặt má tôi. 
Dù thời nào cũng vậy, gia đình sẽ không còn là một gia đình khi nó không để lại những khoảnh khắc mà mỗi lần nhớ lại, kể lại mình lại cười tỉ tê vì mấy chuyện dở khóc dở cười. Hãy trân trọng từng khoảnh khắc bên gia đình, nắm chặt từng giây phút để sau này khi già rồi nhớ lại, rồi kể cho con cháu nghe rồi lại cùng cười nắc nẻ, nhỉ?!
_Kỳ Nguyên_

Thứ Ba, 1 tháng 11, 2016

NHỮNG CÂU CHUYỆN MƯA THÁNG 10


_ Chú ơi..mua dùm con tờ vé số.
_ Không mua, đi chỗ khác.
Một giọng nói bé nhỏ rụt rè mang một chút vang xin đã bị dập tắt bởi một tâm hồn khô cằn cảm xúc.
Nó cầm trên tay sấp vé số dày cọm. sáng tới giờ nó chỉ bán được có vài ba tờ vé số thôi. Khuôn mặt tiêu nghiểu đâu đó thấp thoáng một chút gì đó sự sợ hãi. Nó cứ đi lang thang khắp các ngõ ngách, từ quán cà phê với mấy con người đang ung dung nhìn đời cho tới những khu chợ đầy những kẻ ôm mộng đổi đời. kẻ muốn giàu trên thế giới này thì nhiều vô kể, kẻ muốn ngồi không mà giàu cũng có, nhưng sao họ không mua dùm nó mấy tờ vé số? Hôm đó, ngày đầu tiên trong đời một đứa trẻ lớp 5 cầm trong tay cọc vé số bước ra đời. Trời mưa to
Mưa tháng 10 lại rơi, mưa không còn lãng mạn nữa mà là những cơn mưa lớn ầm ầm mờ mịt cả con đường.  Ở một góc công viên,một ông chú đang co ro trú mưa bên chiếc xe máy cũ kĩ. Phía sau chiếc xe là một chiếc lồng nhỏ với cái bảng “Bán chó con”. Những chú chó nhỏ tội nghiệp cứ quấn lấy nhau vì lạnh, đôi mắt tội nghiệp lâu lâu lại nhìn cầu cứu mấy cuộc đời đang hớt hơ hớt hải tránh cơn mưa tháng 10 khó chịu mà phớt lờ đi những đôi mắt đáng thương. Bộ lông chúng lấm tấm nước vì mưa tạt, cơ thể thì cứ run run, thỉnh thoảng lại kêu lên mấy tiếng ư ử. Có một đứa trẻ trú mưa cùng mẹ trên chiếc xe đạp cũ gần chỗ ông chú và chiếc lồng chứa những chú chó. Nó cứ nhìn mãi, nhìn mãi vào những đôi mắt tội nghiệp rồi thốt lên:  “ Mẹ ơi! Con ước gì con có thiệt nhiều tiền, con sẽ  mua hết những em chó này về nuôi để mấy em không còn lạnh nữa mẹ à”. Ít ra vẫn còn một tâm hồn nhỏ bé đang hướng về những tâm hồn nhỏ bé hơn trong cơn mưa lạnh lẽo tháng 10, dù là nhỏ nhoi.

Đâu đó trên một con đường trong mưa. Nơi có một ngôi nhà nhỏ trồng thật nhiều hoa. Có một người già đang tựa mình trên chiếc ghế bành mà vừa lắc lư vừa ngắm mưa. Vô tình cũng ngắm luôn mấy cuộc đời đang trôi đi theo gió mưa. Tiếng nhạc xưa nhẹ nhàng vang lên cùng tiếng mưa tầm tả. Đôi mắt đã mờ hiện hữu phía sau đôi kính lão dầy cọm. Cuộc đời có lẽ cần chậm lại hơn với một người già. Người già ấy có lẽ đang nhớ về những ngày xưa yêu dấu. Bà lọm khọm vào trong nhà rồi mang ra một chiếc hộp cũ chứa đầy những lá thư tình. Thư tình rất nhiều, nhiều lắm những lời yêu thương cùng những bức ảnh trắng đen của một chàng lính oai nghiêm. Cuối cuốn thư là một tờ giấy cũ kĩ rách nát “Giấy báo tử. Đồng chí…”
Chàng lính ra đi trước một ngày trước ngày chiến tranh kết thúc, những lá thư đã không còn in dấu mực, chỉ còn một người già mấy mươi năm nay cứ mỗi lần mưa rơi là mang chiếc hộp chứa đầy những bức thư tình phương xa ra xem, rồi khóc theo mưa.
Trong một quán cà phê nọ, nơi một con người đang ngồi chờ từng giọt cà phê đặc kẹo rơi xuống từ cái phin nhỏ. Mưa thì vẫn rơi, tháng 10 vẫn còn mưa. Con người ta khi mà qua quá nhiều thăng trầm cuộc sống rồi thì không hiểu sao lại có cảm giác thích uống cà phê thật đắng. Chắc có lẽ là do vị đắng cà phê nó giống như vị đắng cuộc đời vậy. Chắc có lẽ vậy mà có cái từ li cà phê cuộc đời, vừa uống li cà phê đắng vừa chiêm nghiệm, vừa suy tư về cuộc sống này…
_Ê nhóc!
_Dạ. chú mua dùm con tờ vé số - Vẫn là cái giọng bé nhỏ run run
_Mới bán ha sao vậy. Bán như vậy ai mà mua hà nhóc? Vừa cầm lựa vé số cái giọng người lớn ấy nừa hỏi cậu nhóc.
_Dạ con…
_Hồi xưa bằng tuổi con chú cũng từng đi bán vé số. Lại đây chú chỉ cho mấy chiêu. Bán như mày lấy gì mà sống…

Mưa tháng 10 là những cơn mưa trễ. Mưa tháng 10 là những cơn mưa cuối mùa. Mưa tháng 10 là cơn mưa của những câu chuyện đẹp…
_Kỳ Nguyên_

Thứ Bảy, 29 tháng 10, 2016

STATUS NGẮN: YÊU KHI 16, YÊU KHI 18, YÊU KHI 20...


Ngày tôi 16, tình yêu là một cái gì đó e dè, nhút nhát khi con tim lần đầu tiên biết thổn thức mỗi đêm. Lần đầu tiên con tim đập liên hồi vì một ánh mắt, một nụ cười. Tình yêu tuổi 16 mang trong mình bao nhiêu là những suy tưởng cho tương lai. Một màu hồng viễn tưởng được vẽ ra bởi những con tim mới chập chững chạm ngõ ái tình. Tình yêu tuổi 16, tình yêu lung linh và bất chấp, tình yêu của cái tuổi mà cả hai sẵn sàng làm tất cả vì nhau mà không có toan tính gì. Tình yêu tuổi 16 sẵn sàng quay lưng lại với cả thế giới nếu như cả thế giới này phản đối tình yêu này.
Tuổi 16, chìm đắm trong tình yêu, nhưng lại chưa đủ những nỗi  nhớ, chưa đủ những sự kiên nhẫn và chưa đủ thấu hiểu nhau. Những giận hờn, những suy nghĩ còn chút trẻ con, chính nội tại trong trái tim sẽ đẩy mãi cái tình yêu tuổi 16 vào một miền xa xôi của nỗi nhớ.  Xa, xa thật là xa, mà sau này nhớ lại mình hay gọi là tình đầu.
Tình yêu tuổi 16, có mấy ai bước cùng nhau qua những chặng đường sau này? Đẹp thật đó, nhưng nó chỉ là một nét màu hồng tươi nhỏ trên con đường dài lung linh màu sắc. Nét hồng khó phai, khó quên và chẳng bao giờ quên..đó là tình yêu tuổi 16.
Tình yêu khi 18, khi tôi đã trưởng thành hơn, tình yêu trong tôi không còn nhiều những suy tưởng về một ngày mai lung linh.  Tình yêu tuổi 18 là một chuỗi những tháng ngày sống trong nỗi nhớ và đợi chờ. Cứ đêm đêm đôi mắt lơ mơ mà tay thì vẫn cầm chặt cái điện thoại như đang chờ đợi một tin nhắn, một cuộc gọi từ một người. Tình yêu tuổi 18, là sự chờ đợi không màn đến thời gian trước cổng trường để được cùng nhau về trên một con đường quen. Tình yêu tuổi 18, là sự chờ đợi không biết mệt.
18 tuổi khi đang yêu, yêu thương trong chờ đợi, yêu thương trong nhớ nhung. Tình yêu tuổi 18, yêu thương thì nhiều, lắng nghe thì ít, vẫn chưa thể hiểu được nhau dù đã qua bao yêu thương. Rồi tình yêu tuổi 18 lại kết thúc như tình yêu tuổi 16 khi chưa kịp học cách thấu hiểu nhau. Có khác chăng là tình yêu khi 18 dễ quên hơn và khổ chủ thường không muốn nhắc lại cái tình yêu buồn như khi ngồi cười mà nhớ lại tình yêu tuổi 16.
18 tuổi yêu, vẫn chưa phải là điểm dừng hoàn hảo. Tình yêu tuổi 18 là sự đợi chờ vô bờ bến được đổi lại bằng nỗi đau. Tình yêu tuổi 18 là mảng màu nâu trải dài cho con  tim  để rồi mai sau muốn tìm lại yêu thương lại là một con đường dài bất tận.
Ngày tôi 20, tình yêu lại gõ cửa, và tôi đã có lúc khước từ nhưng rồi tôi vẫn cứ lại yêu. Nhưng tình yêu không còn mơ mộng như tuổi 16, cũng không còn đợi chờ kiểu như tuổi 18. Tình yêu tuổi 20 là những lời chúc ngọt ngào mỗi tối và mỗi sáng thức giấc, những tin  nhắn không còn ngập tràn nhật kí nữa mà ít dần đi nhưng tình cảm thì nhiều hơn. Tình yêu tuổi 20, khi mình đã bắt đầu học cách thấu hiểu, khi mình biết yêu nhau thì hãy lắng nghe. Tình yêu tuổi 20, là tình yêu dù giận dù ghen thì đôi tay vẫn nắm chặt nhau. Bởi vì biết rằng, nếu lỡ buông tay là sẽ mất nhau mãi mãi.
Tình yêu tuổi 20 là tình yêu mà ở đó mình tìm được chút bình yên sau ngày dài mệt mỏi. Tình yêu tuổi 20 là những cuộc điện thoại yêu thương. Tình yêu tuổi 20 là cười thầm  khi đọc một dòng tin nhắn. tình yêu tuổi 20 là đi đâu làm gì cũng phải suy nghĩ về người kia. Tình yêu tuổi 20, sẽ không mơ về tương lai mà là sự trân trọng phút giây còn được bên nhau. Nhưng tuổi 20 khi yêu, vẫn mãi là một hành trình dài chưa biết điểm dừng…

Tình yêu, qua mỗi chặng đường sẽ trưởng thành hơn một chút, gian nan hơn một chút. Tuổi 16 yêu nhau vì những rung động đầu đời. Tuổi 18 yêu nhau vì những lần đợi mong. Tình yêu tuổi 20 yêu nhau vì sự lắng nghe  và thấu hiểu. Và còn nhiều lắm những tình yêu tuổi 22, tuổi 30, tuổi 40… với muôn ngàn những cung bậc cảm xúc. Tình yêu là tồn tại vĩnh hằng, nhưng tình yêu giữa hai người thì không. Tình yêu mỗi lúc mỗi khác , và cũng khác luôn cả người nhận được tình yêu.  Nhưng hãy cứ yêu đi, yêu để biết mình đang tồn tại và đang trưởng thành từng ngày. Nhé!

Thứ Ba, 25 tháng 10, 2016

STATUS NGẮN: YÊU XA

Yêu như thế nào thì gọi là xa?
Là hai con người cách nhau mấy ngọn núi, mấy dòng sông. Năm năm, tháng tháng nhớ nhau lắm mà chẳng được nắm lấy tay nhau.
Là nhớ, là thương, là chờ, là đếm từng ngày, từng ngày trôi qua. Mong mỏi thời gian qua thật nhanh để gần hơn tháng ngày ta bên nhau.
Là mấy khi vô tình gọi tên ai kia trong vô thức rồi mới nhớ ra chúng ta đang ở hai nơi thật xa mà cứ tưởng chừng ta đang cạnh nhau.
Là chờ mong mỗi đêm những  tin nhắn, những cuộc gọi từ đầu dây bên kia để xõa hết những nhớ thương, những vui buồn mỗi ngày.
Là mấy ngày lễ tết, nhìn từng cặp đôi dắt tay nhau trên phố mà lòng chợt thấy buồn buồn. Cũng mong mỏi những ngày lễ được nắm lấy tay ai kia tung tăng phố phường, được ôm ai kia trong vòng tay rồi quên đi bao muộn phiền cuộc sống.
Đôi khi cũng là chút giận hờn vì một phút lỡ vô tâm, vì sợ sẽ mất nhau, vì sợ xa mặt sẽ cách lòng  rồi sẽ mãi chẳng bao giờ tìm lại được nhau trên con đường dài sau này…
Như vậy, người ta hay gọi là yêu xa, khoảng cách địa lí đã chia ly hai con người ra xa nhau. Nhưng có thật là xa khi hai con người ấy vẫn biết nhớ, biết chờ?. Hai con người dù đi trên hai con đường, hai ngã rẽ nhưng trong thẳm sâu trong tim, hai tâm hồn vẫn đồng điệu và cùng bước với nhau trên một con đường. Yêu xa sẽ không còn là xa nữa khi hai trái tim vẫn mãi hướng về nhau.


Chủ Nhật, 23 tháng 10, 2016

CÓ CON MÈO NGỒI NHÌN CHIẾC LÁ RƠI


Vào một ngày, chiếc lá xanh  muốn cùng rơi theo chiếc lá vàng. Bỏ lại cành tơ, bỏ lại những chiếc lá xanh còn vương trên cành…
Có một chiếc lá xanh nhỏ mọc trên một cành cây. Xung quanh nó có rất nhiều chiếc lá xanh giống nó. Và đâu đó cũng có những chiếc lá vàng nổi bật lên giữa màu xanh. Rồi những chiếc lá màu vàng ấy vào một ngày đẹp trời khi chúng buông cành rồi nhẹ nhàng bay vào vòng tay của gió. Những chiếc lá vàng thật hạnh phúc làm sao khi được tự do tung bay như vậy. Nó tự hỏi: Tại sao không phải là mình?
Rồi chiếc lá xanh quyết định sẽ như chiếc lá vàng. Nó cố lắc mình thật mạnh, mỗi khi một cơn gió thổi qua là nó lúc lắc thân mình hy vọng rằng cuốn lá sẽ rơi ra và nó sẽ có thể bay tự do trong gió như chiếc lá vàng.
Rồi một ngày,một cơn gió đi qua và chiếc lá xanh thực sự đã rời cành. Sau khi thả mình cùng những làn gió nhẹ, sau cảm giác tuyệt vời khi bay cùng những chiếc lá vàng. Chiếc lá xanh chạm mình vào đất mẹ. Nó cứ nằm đó, nó ngắm nhìn trong khao khát những chiếc lá vàng rơi. Rơi đều rơi đều. Nó lại tự hỏi: Tại sao mình lại ở đây? Tại sao mình không thể bay tiếp? Nó mong muốn một ngày tìm lại cái cảm giác được một lần nữa tung bay như những chiếc lá vàng rơi kia.
Rồi sau khi những chiếc lá vàng không còn rơi nữa. Nó nhìn lên trên cành cây cao nơi có những chiếc lá xanh đang phất phơ theo cơn gió. Nó thấy những chiếc lá xanh đang ngã màu từ từ. Từ một vệt vàng nhỏ, rồi lại lớn dần, lớn dần rồi một ngày nó sẽ là một chiếc  lá vàng. Rồi chiếc lá vàng sẽ nhẹ nhàng rời khỏi cành tơ sau khi đã thực sự làm một chiếc lá trên cành. Nhẹ nhàng mà bay theo những cơn gió mà điểm đến cuối cùng là mặt đất ấm êm.
Chiếc lá lại tự hỏi: Tại sao không phải là mình?
Rồi chiếc lá xanh cứ nhìn theo từng chiếc lá chuyển từ xanh sang vàng rồi rời cành rồi bay theo gió mà trong lòng nó đầy tiếc nuối cùng với câu hỏi: Tại sao không phải là mình? Nó nhìn mãi cho tới khi nó héo úa và chết đi.
Chiếc lá xanh tội nghiệp cứ nhìn mãi vào chiếc lá vàng mà nó quên rằng chiếc lá vàng trước đây cũng từng đã xanh. Chiếc lá vàng đã thực sự trải qua vòng đời của một chiếc lá. Mọc chồi, xanh tươi, già úa và “lá rụng về cội”, và khi đã về cội rồi thì nó cũng không còn gì để hối tiếc. Và quan trọng là khi đã trở thành lá vàng thì nó cũng biết rằng sau khi rời cành thì nó sẽ về với đất chứ không mãi bay theo cùng gió. Chỉ vì một phút hấp tấp mà chiếc lá xanh đã bỏ phí cuộc đời của chính mình khi nó nhìn vào chiếc lá vàng mà tồn tại.
****
Chiếc lá rơi ngoài khung cửa. Có con mèo ngồi ngắm nhìn những chiếc lá đang rơi qua tấm kính. Đôi mắt nó cứ lừ đừ thả hồn theo chiếc lá. Một chiếc lá vàng rơi, hai chiếc lá vàng rơi, rồi có một chiếc lá xanh rơi giữa những chiếc lá vàng…Trên cành cao có một chú mèo lông vàng đang nằm say giấc. Góc nhìn của nó từ những chiếc lá đang rơi chuyển sang con mèo vàng đang ngủ. Nó nhìn mãi theo con mèo, lá thì vẫn rơi, rồi nó tự hỏi: Tại sao không phải là mình?

 -Quang_

Thứ Ba, 18 tháng 10, 2016

NGƯỜI CŨ EM TỪNG THƯƠNG...

“Mai anh đi rồi em có vui , mai anh xa rồi em có buồn xin hãy giữ cho nhau ngọt ngào này đến mai sau , dẫu khi không còn nhau nữa…” (Muộn _ Khởi My)
Thật là trùng hợp khi bài hát đó vang lên đâu đó giữa con phố động người cũng là thời khắc mà anh nói với em lời chia tay. Từng lời hát, từng lời nói cứ bóp nát trái tim em. Em quay đi rồi anh cũng quay đi để giấu đi những giọt nước mắt muộn màng. Còn yêu thương mà sao lại buông tay?
Bao nhiêu kỉ niệm đẹp bên nhau trong những chiều anh dắt tay em trên con phố này. Bao nhiêu những lần anh choàng vai em mà khẽ nói lời yêu thương và biết bao nhiêu là kỉ niệm ngọt ngào của những ngày tháng bên nhau. Anh có quên sao? Em có thể quên sao? Tim em chỉ còn lại một tiếng vỡ vụn vì đã lỡ làm rơi yêu thương. Em còn nhớ những lần nắm tay em mà anh nghĩ đến những tháng ngày mai sau. Thật đẹp, thật hạnh phúc cho bức tranh màu hồng mà anh và em đã vẽ ra nhưng giờ đây trước mắt em là một màu mây xám khi con đường dài không còn bóng anh. 
Mình xa nhau vì đâu? Đâu phải vì anh hay em hết yêu. Mà là vì yêu quá nhiều nên phải bước đi thôi. Bước đi để ai kia hạnh phúc, bước đi mà chưa kịp nói lời yêu thương muộn màng. Bước đi để lại phía sau nước mắt và bao vỡ vụn trong tim. Em không giận, em không trách anh sao lại buông tay, em chỉ buồn vì đường dài sau này em sẽ không còn ai bên cạnh. Những lúc buồn ai sẽ lắng nghe em rồi ôm em vào lòng.
Nếu biết trước hôm nay mình buông tay thì hôm qua em đã yêu anh nhiều hơn em đã yêu, để lúc mình bước xa nhau thì không còn những luyến tiếc đầy tim này. Ngày mai dù xa nhau thì xin tim mình hãy nhớ về những tháng ngày bên nhau và những ngọt ngào ta đã trao. Đường dài còn mình anh bước đi, em ở lại quay lưng giấu nước mắt chảy dài. Rồi bước tiếp mang theo bao yêu thương, bao nỗi nhớ và bao nỗi buồn.
“Người bước đi thật xa lòng này dường như tan nát , trái tim em giờ đây đã không lối thoát .,..”
Hôm nay lại nghe được bài hát của cái ngày mà mình xa nhau. Tim em lại đau, nhưng môi em mỉm cười, cười vì biết em còn yêu nên tim đau thôi.
Nếu một ngày gặp lại nhau trên con đường dài sau này anh sẽ nói gì?
Một vài câu hỏi thăm sức khỏe, một ánh nhìn mang một chút sượn sùng cùng nỗi buồn đau khó dứt hay một sự hời hợt mà quay lưng đi trốn tránh mặc cho em đứng thẩn thờ?
Đừng như vậy nhé. Mà hãy cứ xem nhau như những nét chữ yêu thương đã viết lên cát và cũng đã bị sóng biển nhẹ nhàng cuốn trôi đi. Không còn bên nhau, nhưng yêu thương vẫn còn đó, đừng ngoảnh mặt mà quay đi trong nước mắt. Nếu không đủ mạnh mẽ để nói vài lời với nhau thì xin hãy giữ lại một chút mạnh mẽ để có thể nâng bước mà bước qua nhau như hai con người xa lạ. Như vậy, em sẽ thấy nhẹ lòng hơn, anh nhé, người cũ em từng thương…


 _KN_
Ảnh mạng

Thứ Hai, 17 tháng 10, 2016

TRÁI ĐẤT NÀY THẬT NHỎ


Trái đất này, nói lớn thì cũng rất lớn, nói nhỏ thì cũng rất nhỏ.
Lớn lắm là vì hai con người phải đi mòn cả đôi chân mới tìm thấy nhau giữa cuộc sống này. Một hành trình khá dài khi mà mỗi người trong cả hai đều phải vượt qua hàng trăm con đường, hàng trăm ngã rẽ. Biết bao lần vấp ngã và biết bao lần lẫn khuất giọt nước mắt trong cơn mưa qua. Cả hai cứ mãi đi tìm, đi tìm một nửa bình yên giữa thế nhân rộng lớn, giữa bảy tỉ người thì biết tìm nhau nơi đâu?
Rồi một ngày, giữa hành trình dài tìm kiếm. Hai ánh mắt, hai trái tim đã tìm thấy nhau sau khi băng qua bao nhiêu thăng trầm yêu thương. Ngay từ đầu ta biết rằng hai chúng ta đang tìm nhau và đã tìm thấy nhau. Hai chúng ta dù đi trên hàng trăm con đường như đang mắc cửi ở giữa cuộc đời nhưng rồi một ngày chúng ta cùng đứng đợi ở một ngã 4 đường, đó là ngày  chúng ta tìm được nhau.
Em vui không?
Anh vui lắm, dù rằng để tìm được em thì trái tim anh đã qua biết bao lần đau thương. Đau nhưng thấy thật xứng đáng khi chúng ta bên nhau và trao cho nhau những hạnh phúc .
Nhưng cuộc đời có lẽ chỉ lập trình để chúng ta tìm nhau và gặp nhau nhưng lại quên viết nên công thức để chúng ta đi chung một con đường. Những mâu thuẫn, những hờn ghen, những yêu thương quá mức đã khiến cho một ngày chúng ta quyết định rời xa nhau cũng ở ngã 4 đường nơi mà ngày nào mình đã tìm được nhau. Em một hướng, anh một phương. Chia tay nhau trong nỗi đau và những lỗi lầm và mong rằng không bao giờ gặp lại. Trái đất rộng nhưng mình tìm được nhau, khi tìm được nhau rồi bây giờ mình lại xa nhau, rồi đi ngược đường nhau giữa Trái đất rộng thênh thang.
Trái đất rộng thì rộng thật, nhưng nó không đủ rộng để hai con người bước qua nhau rồi thì mãi mãi không gặp lại nhau. Bước qua nhau rồi thì đường ai nấy đi. Anh đi theo đường anh, em đi theo đường em. Mình cứ đi ngược đường nhau mà quên đi rằng Trái đất tròn! Rồi mình lại gặp nhau trên con đường dài phía trước, sau khi đã đi hết một vòng. Gặp lại nhau rồi, em có vui không? Một lần nữa mình lại tìm được nhau. Mà sao lần này lại dễ dàng đến vậy khi mà mình đang cố đi  xa thật xa?
Lại tìm thấy nhau rồi, em sẽ làm gì? Bước qua nhau trong vô tình hay chào nhau bằng một nụ cười cho có? Mất nhau rồi, rồi lại gặp lại nhau. Buồn lắm nhưng cũng vui lắm. Buồn vì tim mình một lần nữa cảm thấy nhói nhói vì một con người. Nhưng mà vui vì lại được gặp người xưa, lại thấy ánh mắt dáng hình xưa, và thầm vui vì ai kia vẫn sống tốt. Lần tìm lại nhau này, anh và em có lẽ đã quen với cái bài toán lập trình của số phận. Anh mỉm cười, em mỉm cười rồi lại lạc bước nhau. Lưng quay lưng bước tiếp con đường dài.
Ừ thì Trái đất rộng thật, nhưng nó không rộng bằng hai chữ Nhân duyên. Nên khi tìm được nhau rồi mất nhau là vì chữ Duyên. Gặp lại nhau nữa cũng là do chữ Duyên. Nhưng quyết định lần này tìm lại bên nhau hay không là do anh và em lựa chọn. Và mình đã chọn cách bước qua nhau. Em nghĩ gì khi bước qua nhau? Anh thì thầm mong lại một lần nữa chữ Duyên lại để mình vô tình tìm lại được nhau, bởi vì,..Trái đất này thật nhỏ…
_Kỳ Nguyên_
Ảnh: Google