_ Chú ơi..mua
dùm con tờ vé số.
_ Không mua, đi
chỗ khác.
Một giọng nói
bé nhỏ rụt rè mang một chút vang xin đã bị dập tắt bởi một tâm hồn khô cằn cảm
xúc.
Nó cầm trên tay
sấp vé số dày cọm. sáng tới giờ nó chỉ bán được có vài ba tờ vé số thôi. Khuôn mặt
tiêu nghiểu đâu đó thấp thoáng một chút gì đó sự sợ hãi. Nó cứ đi lang thang khắp
các ngõ ngách, từ quán cà phê với mấy con người đang ung dung nhìn đời cho tới
những khu chợ đầy những kẻ ôm mộng đổi đời. kẻ muốn giàu trên thế giới này thì
nhiều vô kể, kẻ muốn ngồi không mà giàu cũng có, nhưng sao họ không mua dùm nó mấy
tờ vé số? Hôm đó, ngày đầu tiên trong đời một đứa trẻ lớp 5 cầm trong tay cọc
vé số bước ra đời. Trời mưa to
Mưa tháng 10 lại
rơi, mưa không còn lãng mạn nữa mà là những cơn mưa lớn ầm ầm mờ mịt cả con đường. Ở một góc công viên,một ông chú đang co ro
trú mưa bên chiếc xe máy cũ kĩ. Phía sau chiếc xe là một chiếc lồng nhỏ với cái
bảng “Bán chó con”. Những chú chó nhỏ tội nghiệp cứ quấn lấy nhau vì lạnh, đôi
mắt tội nghiệp lâu lâu lại nhìn cầu cứu mấy cuộc đời đang hớt hơ hớt hải tránh
cơn mưa tháng 10 khó chịu mà phớt lờ đi những đôi mắt đáng thương. Bộ lông chúng
lấm tấm nước vì mưa tạt, cơ thể thì cứ run run, thỉnh thoảng lại kêu lên mấy tiếng
ư ử. Có một đứa trẻ trú mưa cùng mẹ trên chiếc xe đạp cũ gần chỗ ông chú và chiếc
lồng chứa những chú chó. Nó cứ nhìn mãi, nhìn mãi vào những đôi mắt tội nghiệp rồi
thốt lên: “ Mẹ ơi! Con ước gì con có thiệt
nhiều tiền, con sẽ mua hết những em chó
này về nuôi để mấy em không còn lạnh nữa mẹ à”. Ít ra vẫn còn một tâm hồn nhỏ
bé đang hướng về những tâm hồn nhỏ bé hơn trong cơn mưa lạnh lẽo tháng 10, dù
là nhỏ nhoi.
Đâu đó trên một
con đường trong mưa. Nơi có một ngôi nhà nhỏ trồng thật nhiều hoa. Có một người
già đang tựa mình trên chiếc ghế bành mà vừa lắc lư vừa ngắm mưa. Vô tình cũng
ngắm luôn mấy cuộc đời đang trôi đi theo gió mưa. Tiếng nhạc xưa nhẹ nhàng vang
lên cùng tiếng mưa tầm tả. Đôi mắt đã mờ hiện hữu phía sau đôi kính lão dầy cọm.
Cuộc đời có lẽ cần chậm lại hơn với một người già. Người già ấy có lẽ đang nhớ
về những ngày xưa yêu dấu. Bà lọm khọm vào trong nhà rồi mang ra một chiếc hộp
cũ chứa đầy những lá thư tình. Thư tình rất nhiều, nhiều lắm những lời yêu
thương cùng những bức ảnh trắng đen của một chàng lính oai nghiêm. Cuối cuốn
thư là một tờ giấy cũ kĩ rách nát “Giấy báo tử. Đồng chí…”
Chàng lính ra
đi trước một ngày trước ngày chiến tranh kết thúc, những lá thư đã không còn in
dấu mực, chỉ còn một người già mấy mươi năm nay cứ mỗi lần mưa rơi là mang chiếc
hộp chứa đầy những bức thư tình phương xa ra xem, rồi khóc theo mưa.
Trong một quán
cà phê nọ, nơi một con người đang ngồi chờ từng giọt cà phê đặc kẹo rơi xuống từ
cái phin nhỏ. Mưa thì vẫn rơi, tháng 10 vẫn còn mưa. Con người ta khi mà qua
quá nhiều thăng trầm cuộc sống rồi thì không hiểu sao lại có cảm giác thích uống
cà phê thật đắng. Chắc có lẽ là do vị đắng cà phê nó giống như vị đắng cuộc đời
vậy. Chắc có lẽ vậy mà có cái từ li cà phê cuộc đời, vừa uống li cà phê đắng vừa
chiêm nghiệm, vừa suy tư về cuộc sống này…
_Ê nhóc!
_Dạ. chú mua
dùm con tờ vé số - Vẫn là cái giọng bé nhỏ run run
_Mới bán ha sao
vậy. Bán như vậy ai mà mua hà nhóc? Vừa cầm lựa vé số cái giọng người lớn ấy nừa
hỏi cậu nhóc.
_Dạ con…
_Hồi xưa bằng
tuổi con chú cũng từng đi bán vé số. Lại đây chú chỉ cho mấy chiêu. Bán như mày
lấy gì mà sống…
Mưa tháng 10 là
những cơn mưa trễ. Mưa tháng 10 là những cơn mưa cuối mùa. Mưa tháng 10 là cơn
mưa của những câu chuyện đẹp…
_Kỳ Nguyên_
